Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1208: Mạc cảnh thịnh nhất định nghĩ cô rất ngốc! (2)



Sở Điềm giật mình, nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh đang cầm một cốc whisky nhỏ, một tay thì để lên lan can, chăm chú nhìn cô.

“Em... lấy quần áo.” Sở Điềm nhất thời chột dạ, tìm lý do biện minh.

Nhưng hiện giờ ngoài ban công làm gì có quần áo?

Trong một góc khuất, chỉ có quần lót cô đem phơi. Sở Điềm nhìn thấy, vội vàng lấy xuống. Sau đó cô nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh đang nhìn theo động tác của cô.

Sở Điềm: “...”

Sở Điềm lập tức đỏ mặt, vội vàng giấu nó ra sau lưng.

“Em... em vào trong trước đây, anh cũng ngủ sớm đi.” Sở Điềm không dám nhìn vào mắt Mạc Cảnh Thịnh rồi đi thẳng vào phòng.

Mạc Cảnh Thịnh thấy không ổn, định lên tiếng nhắc nhở cô, “Cẩn…”

Sở Điềm vì căng thẳng mà quên mất trước mặt mình là cửa kính, đầu cứ thế đụng vào cửa.

“Bốp!”

Sở Điềm bị cú va đập này làm cho thần trí mê muội, trước mắt tối đen, đầu óc mơ màng, không kịp phản ứng gì cả. Đau đến mức cô suýt chút chảy nước mắt.

Mạc Cảnh Thịnh nhanh chân nắm lấy thành lan can nhảy sang, trước khi Sở Điềm ngã xuống đất đã kịp đỡ lấy cô. Sở Điềm đã bị đụng trúng đầu nên lờ mờ, quên mất trên tay vẫn còn cầm quần lót, cô giơ tay che trán mình lại. Kết quả, nội y màu đen và quần lót đen mỏng không chút xấu hổ xuất hiện trước mặt Mạc Cảnh Thịnh. Vì khoảng cách rất gần nên đến cả hoa văn bên trên cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Thậm chí còn ngửi được mùi hương.

Cổ họng Mạc Cảnh Thịnh cử động, cảm thấy toàn thân nóng bừng.

“Hình như bị sưng rồi, nhà em có thuốc không?” Mạc Cảnh Thịnh hỏi.

Lúc này Sở Điềm mới hồi phục lại, nhận thức được bản thân đang nằm trong lòng Mạc Cảnh Thịnh. Sở Điềm vội đứng thẳng lại, nhưng Mạc Cảnh Thịnh lại không buông ta, nhẹ nhàng dìu cô, “Có thuốc không?”

“Hình như có.” Sở Điềm nói, vẫn chưa dám sờ vào trán.

Nhưng lúc nãy cô thật là ngốc. Lại có thể quên mất trước mặt vẫn còn cửa kính, cứ thế mà đụng vào.

Thật là ngốc chết được!

Huhu, Mạc Cảnh Thịnh nhất định nghĩ cô rất ngốc!

Mạc Cảnh Thịnh hiện giờ không kịp quan tâm tâm trạng bối rối của Sở Điềm, trong lòng chỉ nghĩ đến vết thương trên trán của cô. Anh đẩy cửa kính ra, dìu Sở Điềm vào phòng khách. Anh dìu cô đến ngồi trên ghế rồi hỏi: “Hộp thuốc của em để ở đâu?”

“Tự đi tìm là được…” Sở Điềm định đứng lên, nhưng bờ vai lại bị Mạc Cảnh Thịnh đè xuống, “Em ngồi yên đi, anh đi tìm.”

“Trong tủ kế bên cửa đi vào, cái hộp có chữ thập màu trắng bên trên.”

Cô giơ tay quạt quạt hai bên má, kết quả lại cầm lên một chiếc quần lót. Sở Điềm nghe thấy trong đầu mình nổ “đùng” một cái. Lúc nãy… lúc nãy Mạc Cảnh Thịnh nhất định đã nhìn thấy!

Sở Điềm hận không thể trực tiếp chui vào bên trong khe hở trên sofa.

Sao hôm nay cô lại liên tục làm chuyện xấu hổ trước mặt Mạc Cảnh Thịnh như vậy!

Chẳng lâu sau thì nghe thấy tiếng của Mạc Cảnh Thịnh: “Hình như là cái này.”

Sở Điềm vội vàng hoảng loạn nhét quần lót xuống khe hở của sofa. Sau đó, Mạc Cảnh Thịnh cầm một hộp y tế đi ra. Sở Điềm cố tỏ ra bình tĩnh, lợi dụng cánh tay giơ lên xoa trán che mặt mình lại. Mạc Cảnh Thịnh thấy dáng vẻ của cô, anh nhướn mày, miệng nở nụ cười.

Khi lên tiếng, lại trả vờ như chẳng có chuyện gì, “Chắc là hộp này, anh thấy bên trong có một ít thuốc, em xem là cái nào mới đúng?”

“Là cái này.” Sở Điềm lấy một lọ thuốc thoa bên trong ra.

“Để anh.”

“Không cần, em tự làm được…”

“Em có nhìn thấy đâu.” Mạc Cảnh Thịnh mở lọ thuốc ra, đột nhiên dừng lại, rồi cầm lọ thuốc đi.

Sở Điềm ngớ ra.

Mạc Cảnh Thịnh đi vào nhà vệ sinh.

“Anh đi rửa tay.”

Sở Điềm: “...”

Anh đi rửa tay thì đem theo lọ thuốc để làm gì? Còn sợ cô tự bôi thuốc sao?

Mạc Cảnh Thịnh quẹt một ít ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng thoa lên trán của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.