Sở Điềm ngại ngùng mỉm cười với Kỷ Cảnh Trạch, nói: “Anh xem, thật ra không cần tiễn gì cả, tôi đến phòng bệnh khác đây, nếu ông có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”
Sở Điềm nói xong thì bỏ đi.
Kỷ Cảnh Trạch nhìn theo bóng dáng của cô, hồi lâu mới bước vào phòng. Bà Kỷ vừa thấy anh ta trở vào thì hỏi: “Thế nào?”
Kỷ Cảnh Trạch biết nhưng cố ý hỏi: “Thế nào cái gì ạ?”
“Cháu lại giả vờ hồ đồ à?” Bà Kỷ liếc nhìn anh ta, “Cô gái này không tệ đúng không?”
“Bà lại làm mai cho cháu sao?” Kỷ Cảnh Trạch ngồi xuống cạnh giường Ông Kỷ, “Ông nội, ông cảm thấy thế nào?”
“Có thể thế nào chứ, đều tốt cả.” Ông Kỷ không quan tâm vẫy vẫy tay.
“Sau này ông đừng ăn như vậy nữa, rất nguy hiểm.” Kỷ Cảnh Trạch nói.
“Ừ, biết rồi.” Ông Kỷ gật đầu, bản thân ông đã biết sợ rồi, “Sau này ông sẽ chú ý.”
Bà Kỷ lại nói: “Cháu đừng chuyển đề tài, bà đang nói chuyện với cháu đấy.”
Kỷ Cảnh Trạch thở dài, “Cháu vẫn còn trẻ, hiện giờ không vội đâu. Người bình thường 29 tuổi thì nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng bà xem nhà ta này, 35 36 tuổi kết hôn vẫn còn sớm, làm gì có chuyện 29 tuổi đã phải lập gia đình?”
“Không phải bắt cháu lập gia đình, nhưng ít nhất cháu cũng phải có đối tượng chứ? Yêu nhau một hai năm, cảm thấy cả hai đã hiểu nhau thì kết hôn, điều đó không phải rất tốt sao?” Bà Kỷ thở dài, “Bà cũng không phải ép cháu phải quen ai ngay lập tức, chỉ muốn cháu đừng kiêu ngạo như vậy, suy nghĩ cẩn trọng, nhìn lại mọi người xung quanh mình, đừng thấy ai cũng bắt bẻ. Bà thấy Sở Điềm thật ra chẳng hề để ý đến con, chỉ xem con là người thân của bệnh nhân mà thôi.”
Mặt Kỷ Cảnh Trạch cử động, nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của Sở Điềm. Những cô gái anh ta được giới thiệu trước đó, vừa ra về thì anh ta không nhớ rõ dáng vẻ của đối phương nữa. Nhưng với Sở Điềm, không biết có phải vì chuyện trước đó đã cứu ông Kỷ hay không, mà dáng vẻ của cô khiến Kỷ Cảnh Trạch khắc sâu trong lòng.
***
Sở Điềm trở về phòng y tá, đồng nghiệp Hồ Thường Hân đi ngang qua cửa phòng bệnh thì nhân tiện lấy một gói bánh cho Sở Điềm, “Mau ăn chút gì đi.”
Sở Điềm cảm ơn rồi xé ra, lấy một cái bánh quy, ăn được hai miếng thì nghe Hồ Thường Hân nói: “Người lúc nãy ngoài phòng bệnh là cháu của bệnh nhân nhà đó à?”
“Sao chị biết?”
“Hôm nay ông cụ đó được đưa đến, sau khi kiểm tra xong, biết được không phải bệnh gì nghiêm trọng thì bà cụ không sốt ruột nữa. Bà cụ rất thích nói chuyện, tâm trạng tốt rồi liền đi tìm hiểu y tá trong bệnh viện chúng ta. Y tá trưởng của chúng ta nói chuyện với bà cụ, biết được trong nhà bà ấy có một người cháu trai, 29 tuổi, chưa có đối tượng, khiến cho bà cụ vô cùng lo lắng. Nhà đó còn mở công ty, là công ty Sáng Trí.”
Sở Điềm đương nhiên từng nghe nhắc đến. Sáng Trí là công ty phụ kiện điện tử, lượng tiêu thụ rất lớn, rất được dư luận khen ngợi trong lĩnh vực này.
“ à cụ không định làm mai cô cho cháu bà ấy chứ?” Hồ Thường Hân cũng cắn một miếng bánh, hỏi.
Cô cảm thấy rất có khả năng. Điều kiện của Sở Điềm cũng khá tốt, tuy không biết nhà cô làm gì, nhưng vì thuận tiện đi làm mà mua hẳn một căn chung cư kiểu khách sạn ở đối diện bệnh viện, đó là chuyện không phải điều kiện kinh tế bình thường có thể gánh vác được.
“Ôi trời! Không thể, không thể nào!”
“Cô căng thẳng cái gì, dù là thật cũng rất tốt mà. Tôi cảm thấy nếu thật sự muốn làm mai, chứng tỏ Bà Kỷ rất có mắt nhìn.”
“Chị nói nhỏ tiếng thôi. Đây chỉ là chuyện chị đoán thôi, đừng nói ra ngoài, nếu không mặt mũi tôi sẽ để ở đâu?”