Hai người bước đi, Sở Điềm cúi đầu, có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người trên mặt đất. Tuy đi cách xa nhau nhưng bóng dáng trên mặt đất vẫn như dính lấy nhau. Sở Điềm nhìn vào bóng dáng ấy, sau đó lại lén nhìn Mạc Cảnh Thịnh.
“Anh thức cả đêm đợi đến bây giờ hay là có ngủ một chút rồi?” Cô hỏi.
“Buổi tối có ngủ một chút, lúc 12 giờ thì thức dậy.” Mạc Cảnh Thịnh nói.
“Sau này đừng như vậy nữa, trước kia em cũng về nhà một mình mà.”
Hai người đã đi vào trong tòa nhà, sau đó đi vào thang máy, đợi cửa thang máy đóng lại, Mạc Cảnh Thịnh mới nhìn cô, “Lẽ nào biết rõ nhưng vẫn để em về một mình trong đêm thế này? Như vậy anh sẽ không ngủ được.”
Cùng Mạc Cảnh Thịnh đi ra khỏi thang máy, hai người dừng lại trước cửa nhà Sở Điềm. Mạc Cảnh Thịnh nhìn cánh cửa sau lưng Sở Điềm, thật sự rất muốn trực tiếp đưa cô vào trong nhà.
Sở Điềm ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn anh đã đến đón em.”
Cô nhìn anh một cái rồi cười.
Mạc Cảnh Thịnh rất muốn nhìn cô cười thế này, ngọt ngào đến mức anh muốn cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
“Đừng cảm thấy anh nhiều chuyện là được.” Mạc Cảnh Thịnh khẽ cười nói.
Sở Điềm vội vàng lắc đầu, “Sao có thể, trước kia em tự đi về nên trong lòng có chút lo sợ, cứ nghĩ phải đi thật nhanh, bước chân cũng hoảng loạn. Tối nay có anh bên cạnh, trong lòng thấy yên tâm, không còn lo sợ gì cả.”
Mạc Cảnh Thịnh hài lòng mỉm cười.
“Vậy em vào trong đây, anh Mạc, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Ngày mai không cần phải tự nấu bữa ăn sáng, cứ ngủ thêm một chút, anh sẽ gọi em dậy, qua nhà anh cùng ăn sáng.”
Thấy Sở Điềm ngại ngùng, Mạc Cảnh Thịnh giải thích, “Anh ở một mình nên thường tự nấu ăn, làm thêm một phần cho em cũng không phiền phức gì.”
Sở Điềm cười cảm ơn Mạc Cảnh Thịnh, giọng nói rất ngọt ngào. Tim Mạc Cảnh Thịnh bị giọng nói của cô làm rung động, nhìn Sở Điềm đi vào cửa rồi mới trở về nhà mình.
***
Sở Điềm vì quá mệt nên nằm xuống là ngủ ngay. Đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cô nhìn đồng hồ, cảm thấy vẫn còn ngủ được một chút thì tắt đồng hồ đi. Lúc này cô ngủ mơ màng, làm gì còn nhớ đến lời mời ăn sáng của Mạc Cảnh Thịnh nữa.
Ngủ thêm chưa tới nửa tiếng thì chuông cửa vang lên. Tiếng chuông cửa không ồn ào như tiếng đồng hồ báo thức, nhưng cô nghe thấy liền thức giấc. Cô vội vàng ngồi dậy, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù đi mở cửa thì nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh. Anh đã thay quần áo, tươi tỉnh chỉnh tề đứng trước cửa nhà cô, hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ lộn xộn của cô.
Mạc Cảnh Thịnh âm thầm nhìn cô một cái, nếu sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy dáng vẻ mơ màng này của cô thì thật là tốt.
Sở Điềm nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh thì đã tỉnh. Nhưng vì đang quá kinh ngạc nên đứng sững sờ không cử động.
Mạc Cảnh Thịnh xoa lên mái tóc bù xù trên đỉnh đầu của cô.
Sở Điềm càng thêm ngẩn ngơ, không biết phản ứng thế nào.
Mạc Cảnh Thịnh hạ cánh tay từ trên đỉnh đầu cô xuống, âm thầm lướt qua mắt cô một cái. Rõ ràng là không có khả năng chống lại cô, nhưng cô lại dùng dáng vẻ không phòng bị đó nhìn anh, sao anh có thể chịu nổi?
Sở Điềm cuối cùng cũng tỉnh táo, lập tức giơ hai tay lên ôm mặt.
Anh có thể… đừng đến vào những lúc cô lôi thôi thế này được không?
Mạc Cảnh Thịnh mím môi lén mỉm cười: “Hôm qua không phải anh đã bảo em sáng nay không cần nấu bữa sáng sao?”