Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1228: Đã đến lúc để bọn họ chính thức gặp mặt sở điềm rồi



“Hiếm khi được dịp không có vụ án nào, không bận bịu lắm.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Hôm nay đi, tối nay sau khi tan ca, mời mọi người đến nhà chơi.”

Mọi người liền cùng nhau hoan hô.

Mạc Cảnh Thịnh suy nghĩ, cũng đã đến lúc để bọn họ chính thức gặp mặt Sở Điềm rồi.

***

Sở Điềm đến phòng bệnh thay bình nước biển cho ông Kỷ, sau khi thay xong thì lại bị bà Kỷ kéo lại không cho đi. Bà kéo Sở Điềm ngồi xuống sofa trước, không vòng vo mà hỏi trực tiếp vào vấn đề, “Cháu cảm thấy cháu trai của nhà bà thế nào?”

Sở Điềm hỉ đành mỉm cười nói: “Anh Kỷ rất tốt.”

“Điểm nào rất tốt?” Bà Kỷ lại hỏi.

Sở Điềm: “…”

Cô thật sự không biết chỗ nào tốt.

“Bà biết ngay cháu đang dỗ ngọt bà mà.”

Sở Điềm cười gượng hai tiếng, “Cháu và anh Kỷ cũng không thân, không hiểu rõ lắm.”

“Cũng đúng.” Bà Kỷ gật đầu, “Chỉ mới gặp mặt một lần tối hôm qua, cũng chẳng nói được mấy câu, sao có thể nhìn được nhiều điểm tốt.”

Còn chưa đợi Sở Điềm thở phào nhẹ nhõm, bà Kỷ liền nắm lấy tay cô, “Vậy thì phải tiếp xúc nhiều hơn mới được. Cháu xem cháu bà có cao không?”

Sở Điềm gật đầu, “Cao ạ.”

“Nhà bà sở hữu Sáng Trí. Cháu bà đang là tổng giám đốc của Sáng Trí.”

Sở Điềm nghi hoặc gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng không biết tại sao bà Kỷ lại nói như vậy.

Bà Kỷ liền nói: “Cháu nói xem nó giàu có không?”

“Giàu ạ…” Sở Điềm chậm rãi gật đầu.

Bà Kỷ mặt nở nụ cười như hoa, “Không phải bà khoác lác đâu, cháu của bà cũng không xấu. Không chỉ không xấu mà còn rất đẹp trai. Dù có cho nó đi làm minh tinh cũng được, cháu nói xem có đúng không?”

“Vâng.” Sở Điềm gật đầu hùa theo.

“Cháu xem, vừa cao, vừa giàu có, vừa đẹp trai.” Bà Kỷ giơ ngón tay lên đếm, “Tốt biết mấy.”

Sở Điềm: “…”

Ôi chao!

Bà cụ thật rất biết vẽ đường!

“Không phải bà tự khen nhà mình, điều kiện của cháu bà thật sự không tệ, ra ngoài sẽ rất khó tìm. Hơn nữa cháu bà cũng không giống những công tử nhà giàu kia, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Cũng có người không bỏ bê công việc kinh doanh, nhưng cuộc sống riêng tư cũng rất loạn, cháu nói đúng không!” Bà Kỷ nói, “Cháu xem mấy tin tin tức kia, suốt ngày đưa tin ồn ào, chẳng ra sao cả!”

Sở Điềm đành phải gật đầu.

“Cháu bà xem trọng sự nghiệp, trước giờ luôn bận rộn nên mới không có thời gian giải quyết chuyện trọng đại của cuộc đời. Nhưng nó tuyệt đối không bao giờ làm bừa! Nó rất bận, bận đến mức chẳng quan tâm đến gì hết, cháu bà là người rất tốt, là người trẻ tuổi có trách nhiệm.”

Sở Điềm chỉ đành mỉm cười nói: “Ông bà thật là may mắn.”

“Thế cháu thấy cháu bà thế nào?”

Sở Điềm mỉm cười cứng đờ, “Theo như bà nói… thì là người tốt.”

“Bà không vòng vo với cháu nữa. Cháu thấy cháu bà thế nào? Đáng để qua lại không? Bà muốn làm mai cho cháu và cháu của bà thử xem thế nào. Nhân phẩm của cháu bà, bà dám bảo đảm là rất chính trực. Hơn nữa, nó rất xem thường những người tâm đại gian xảo, làm việc không biết suy nghĩ. Bà cũng rất thích cháu, một cô gái xinh đẹp lại lương thiện. Mới gặp mặt một lần, cháu nhất định không thể hiểu được cháu bà. Nhưng nếu ấn tượng đầu tiên không tệ, chi bằng cháu với cháu bà cứ thử xem?”

Sở Điềm đang định từ chối thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Là Kỷ Cảnh Trạch đến thăm ông Kỷ. Thấy Sở Điềm cũng có mặt, anh ta im lặng nhìn qua. Sở Điềm nhìn thấy liền đứng dậy, sợ Kỷ Cảnh Trạch ở đây, bà Kỷ sẽ nhân cơ hội mai mối cho họ ngay trước mặt.

“Anh Kỷ.” Sở Điềm lễ phép gọi một tiếng rồi nói với bà Kỷ, “Bà ơi, cháu về làm việc đây.”

Nói xong thì vội vàng bỏ đi.

Bà Kỷ nhìn theo bóng dáng bỏ đi của Sở Điềm, lại bỏ lỡ rồi.

Bà vui vẻ nói với Kỷ Cảnh Trạch: “Cháu xem, người ta nhìn thấy cháu liền ngại ngùng ngay.”

Kỷ Cảnh Trạch lại chẳng vui vẻ như bà Kỷ, hôm qua nhìn thấy dáng vẻ của Sở Điềm, nhìn thế nào cũng không giống đang ngại ngùng với anh ta.

Nhưng cũng có thể là cố ý, như vậy mới chứng tỏ cô đặc biệt.

Dù sao thì Sở Điềm cũng chỉ là một y tá bình thường, gặp phải người như anh ta mà có thể không động lòng sao?

Không phải anh ta kiêu ngạo, nhưng toàn bộ điều kiện của anh ta đều có thể thỏa mãn được mơ ước của một cô gái bình thường. Với phạm vi quan hệ giao tiếp của y tá như Sở Điềm, có lẽ sẽ không gặp được ai như anh ta.

Kỷ Cảnh Trạch mỉm cười, có lẽ Sở Điềm không phải thật sự lạnh lùng, mà cô rất thông minh. Có lẽ là vì biết anh ta mọi mặt đều tốt, nên cũng nghĩ nếu quá bình thường thì làm sao có thể thu hút được sự chú ý của anh ta?

“Cháu thấy Sở Điềm thế nào? Bà thật sự rất thích con bé.” Bà Kỷ nói.

Bà Kỷ vốn không ôm hi vọng gì, hôm qua nói với Kỷ Cảnh Trạch, thái độ của anh ta không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình. Ai ngờ Kỷ Cảnh Trạch lại gật đầu, “Cô ấy thật sự không tệ.”

Bà Kỷ vừa nghe liền vô cùng vui mừng.

“Thật không? Cô bé đó lương thiện, tâm tính tốt, các mặt khác cũng không tệ.”

Ông Kỷ ở bên cạnh nghe thấy cũng vui mừng, “Nếu cháu cảm thấy không tệ thì cứ phát triển thật tốt với người ta, đừng nghĩ rằng điều kiện của mình không tệ, ưu tú hơn người ta rồi cảm thấy người ta không xứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.