Bà Kỷ liền thúc giục: “Hôm nay bà có hỏi thăm lịch làm việc của các y tá, Sở Điềm sắp tan ca rồi, cháu hãy tranh thủ thời gian mời con bé đi ăn cơm đi, không cần quan tâm đến ông bà, ông bà ở đây vẫn ổn.”
Kỷ Cảnh Trạch liền đi tìm Sở Điềm.
Sau khi anh ta rời khỏi, ông Kỷ bắt đầu oán trách bà Bà Kỷ, “Bà khích lệ Cảnh Trạch làm gì?”
“Cái gì mà khích lệ? Đã nói là Sở Điềm rất tốt, tôi không muốn Cảnh Trạch bỏ qua con bé. Nó không thể cả đời không tìm đối tượng.” Bà Kỷ lấy một trái táo trên dĩa, bắt đầu gọt vỏ.
“Nhưng tính tình của Cảnh Trạch, bà không phải không biết. Nó rất dễ xem thường người khác. Sở Điềm là ân nhân của chúng ta, bà đừng để Cảnh Trạch làm tổn thương người ta.”
“Sao ông lại nói Cảnh Trạch như vậy? Cháu chúng ta điểm nào cũng tốt, làm gì có chuyện xem thường người khác như ông nói!”
“Ừ, chỉ có bà mới cảm thấy cháu mình chỗ nào cũng tốt!” Ông Kỷ tức giận nói.
Mỗi lần nói đến chuyện của Kỷ Cảnh Trạch là hai ông bà lập tức cãi nhau. Ông Kỷ cảm thấy mình thật sự cầu thị, nhưng Bà Kỷ lại quá yêu thương cháu, cảm thấy cháu mình chẳng có điểm nào không tốt. Cả ngày luôn khen ngợi Kỷ Cảnh Trạch đến tận mây xanh, những khuyết điểm của anh ta đều bị bà tự động bỏ qua.
“Hừ, ngày mai tôi xuất viện, không thể ở đây thêm nữa. Nếu không lỡ Sở Điềm bị tổn thương, tôi không còn mặt mũi gặp con bé!”
“Sao ông lại khẳng định Cảnh Trạch sẽ làm người ta tổn thương như vậy? Hừm! Nó là cháu của ông, đến cả cháu mình mà ông cũng không tin sao!”
“Chính là vì nó là cháu tôi, tôi mới hiểu rõ tính khí của nó. Tôi không nói nó không tốt, nhưng cái tình kiêu căng của nó không thích hợp với các cô gái bình thường. Lúc bắt đầu có lẽ sẽ không thể hiện rõ, nhưng thời gian lâu rồi, nó nhất định sẽ xem thường người ta. Sở Điềm là người đã cứu tôi, tôi không thể để con bé chịu bất kỳ uất ức gì.”
“Ông nói cứ như mọi chuyện nhất định sẽ như vậy. Tôi có niềm tin với cháu mình!”
“Ha! Tùy bà thôi, dù sao thì ngày mai tôi cũng phải xuất viện!”
***
Sở Điềm đang thu dọn để tan ca thì lại liếc thấy Kỷ Cảnh Trạch đi tới. Sở Điềm thở dài, Kỷ Cảnh Trạch là kiểu có cảm giác ưu việt tự nhiên nên xem thường cô, nhưng tại sao lại cứ đến tìm cô thế này?
Không phải rất mâu thuẫn sao?
Nhìn thấy anh ta, Sở Điềm cũng không giả vờ như không thấy, dừng chuyện đang làm lại, ngẩng đầu mỉm cười, “ Anh Kỷ?”
“Sắp tan ca rồi sao?” Kỷ Cảnh Trạch hỏi.
Lúc này, đồng nghiệp người thì giao ca, người thì tan ca, rất đông người đều nhìn thấy. Sở Điềm rất ngại ngùng, vội vàng xách túi đi ra khỏi trạm y tá.
“Đúng vậy.” Sở Điềm vội nói rồi đi về phía trước.
Kỷ Cảnh Trạch đuổi theo: “Lát nữa có hẹn sao?”
Sở Điềm dừng lại, lập tức gật đầu, “Có.”
Kỷ Cảnh Trạch đột nhiên cười nhẹ, Sở Điềm khó hiểu xoay đầu nhìn anh ta.
“Thật ra là không có phải không, chỉ là cô viện lý do để từ chối lời mời của tôi.”
Sở Điềm vẫn mỉm cười, không có chút ngại ngùng gì dù bị vạch trần.
“Đúng vậy.”
Lần này, đến lượt Kỷ Cảnh Trạch bị đứng hình. Anh ta không ngờ Sở Điềm lại thẳng thừng thừa nhận như vậy.
Sở Điềm vẫn cười ngọt ngào, không thấy chút gì xấu hổ.
“Vốn dĩ tôi nói dối là vì không muốn đồng ý cuộc hẹn của anh, và cũng để giữ thể diện cho hai chúng ta.”
Sở Điềm nói xong liền đi ra khỏi cửa bệnh viện.
“Tại sao lại không chịu cho tôi cơ hội mời cô ăn cơm?” Kỷ Cảnh Trạch vội vàng chạy theo Sở Điềm.
“Anh Kỷ, hôm qua tôi nói rồi, tôi không phải đang khách sáo, cũng không phải đang giả vờ. Tôi thật sự nghĩ như vậy, chỉ giúp đỡ mà thôi, đối với tôi chuyện đó chẳng có gì đáng nhắc đến. Sau này anh sẽ tiếp tục cuộc sống của anh, tôi tiếp tục cuộc sống của tôi, không cần phải có thêm mối quan hệ gì. Tôi rất vui vì thành ý cảm ơn của anh. Tôi cảm thấy điều đó tốt hơn bất kỳ sự cảm ơn nào khác, nên không cần mời tôi ăn cơm đâu. Tối qua 2 giờ hơn tôi mới tan ca, bây giờ muốn trở về sớm để nghỉ ngơi.”
Kỷ Cảnh Trạch do dự một hồi, nói: “Hôm nay là tôi suy không không thấu đáo, quên mất chuyện tối qua cô phải trực. Có lẽ hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm, ngày mai có được không?”
Sở Điềm định từ chối, Kỷ Cảnh Trạch bước đến một bước nói: “Lần này không phải là bày tỏ sự cảm ơn với cô. Giống như cô nói, tôi đã cảm ơn cô rồi, hơn nữa tôi đã cực kỳ nghiêm túc và thành khẩn cảm ơn cô. Ngày mai mời cô ăn cơm chỉ đơn giản là tôi muốn hẹn cô thôi.”
Sở Điềm không muốn đứng trước cửa bệnh viện, chỗ có nhiều người qua lại để nói chuyện với anh ta. Đặc biệt là có không ít đồng nghiệp tan ca đều đã nhìn thấy. Cô không muốn trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán sau lưng. Cô đi sang bên cạnh bênh viện, không ngờ lại chẳng chú ý mình đang đi đến Cục cảnh sát.