Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1242: Không phải bạn làm không đủ tốt, chỉ là đối phương không thích bạn



Mạc Cảnh Thịnh dường như đã nhìn thấu hết những mưu mẹo nhỏ nhặt trong lòng cô ta.

Hứa Tử Ngọc run cầm cập, lại nghe Mạc Cảnh Thịnh nói: “Sáng sớm ngày mai, cô trở về thành phố B.”

“Vì sao? Tôi chọn cách đầu tiên, tôi không muốn đi! Tôi… tôi muốn ở lại trong cục cảnh sát, anh đừng để tôi đi. Tôi hứa với anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ thu lại tâm ý của mình. Sau này… anh chỉ là cấp trên của tôi. Tôi sẽ không suy nghĩ chuyện khác nữa.” Hứa Tử Ngọc vừa nói vừa khóc.

Mạc Cảnh Thịnh nhìn cô ta một cái, không nói gì thêm.

Hứa Tử Ngọc nhìn Mạc Cảnh Thịnh bỏ đi, một hồi sau mới đi ngược dòng người trở về.

Mạc Cảnh Thịnh trở về phòng, đứng bên cửa sổ, xác nhận Hứa Tử Ngọc đã trở về khách sạn mới thu lại ánh mắt.

Lúc này anh thật sự rất hi vọng Sở Điềm có thể ở bên cạnh mình. Anh kéo rèm cửa sổ lại, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo. Mùi thức ăn nồng nặc của các quầy hàng trên người trước đó đều bị rửa sạch, đến cả cảm giác khó chịu mà Hứa Tử Ngọc mang đến cho anh cũng không còn. Mang tâm trạng thoải mái bước ra ngoài, lúc này anh mới thong dong nhàn nhã lấy điện thoại ra gọi cho Sở Điềm.

Lúc nãy bị Hứa Tử Ngọc cắt ngang, Sở Điềm nhất định là đã nghe thấy tiếng của Hứa Tử Ngọc, không biết cô có hiểu lầm hay không.

Sở Điềm ở nhà ăn sủi cảo, lúc này còn đang uống thêm canh xương thím Dư nấu. Trong lòng cô vẫn nhớ tới người phụ nữ lúc nãy tìm Mạc Cảnh Thịnh, khiến cho cô ăn không ngon miệng. Cô tự nhủ có lẽ là chuyện công việc, cũng có thể là tình huống gấp gáp nên mới đến tìm anh. Hoặc có lẽ là bọn họ ra ngoài ăn khuya nên đến gọi anh cùng đi.

Tuy tự nhủ với mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi thấy khó chịu.

Cô uống canh, thi thoảng lại ngó xem điện thoại. Để di chuyển sự chú ý của mình, cô đành mở một video trên máy tính bảng lên, tìm một tiết mục nghệ thuật tổng hợp đang hot mà mọi người rất khen ngợi, cô muốn xem để bản thân thoải mái một chút.

Kết quả vừa bắt đầu xem thì điện thoại liền reo lên, quả nhiên là điện thoại của Mạc Cảnh Thịnh.

“Anh Mạc?”

“Là anh.” Chỉ cần nghe thấy tiếng của cô, khóe môi Mạc Cảnh Thịnh liền không kiềm được mà cong lên.

“Anh xong việc rồi sao?”

Mạc Cảnh Thịnh cười nhẹ, đối với sự thăm dò cẩn trọng của Sở Điềm, nếu là người phụ nữ khác, anh sẽ rất chán ghét. Còn khi đối phương là cô thì anh lại cảm thấy dễ thương. Cô vì quan tâm anh nên mới thăm dò, không phải sao?

Biết được cô đang hiếu kỳ chuyện lúc nãy nhưng Mạc Cảnh Thịnh lại chẳng vội giải thích mà hỏi lại: “Em ăn tối chưa?”

“Em ăn rồi.” Sở Điềm có chút không vui trả lời.

Cô cảm thấy anh đang muốn né tránh không trả lời câu hỏi của cô. Có phải lúc nãy đã thật sự xảy ra chuyện gì đó?

Mạc Cảnh Thịnh như chẳng nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của cô, lại hỏi: “Ăn gì thế?”

“Trước đó em có nói với anh rồi, nấu chút sủi bảo thím Dư gói, còn có một chén canh xương.

Mạc Cảnh Thịnh cố nhịn cười, rõ ràng biết cô gái này đang tức giận, nhưng anh vẫn chưa vào vấn đề chính mà lại hỏi: “Ăn nhiều không?”

Sở Điềm tức giận phồng má, gượng gạo nói: “Đã no lắm rồi.”

Nhưng không phải là ăn no, mà là tức no.

Tâm trạng của Mạc Cảnh Thịnh càng tốt hơn, cuối cùng anh quyết định không chọc cô nữa.

“Lúc nãy là một nữ động nghiệp trong đội ba, Hứa Tử Ngọc, hôm đó lúc ăn lẩu ở nhà anh, em cũng từng gặp qua cô ấy.” Mạc Cảnh Thịnh giải thích.

Anh chuyển đề tài khiến Sở Điềm chẳng kịp phản ứng, ngẩn ra một hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.