“Cô ấy muốn vào phòng anh, anh không đồng ý nên cùng cô ấy đi ra ngoài nói chuyện một chút.” Mạc Cảnh Thịnh lại nói.
Mí mắt Sở Điềm giật giật, quả nhiên không phải chuyện công.
“Cô ấy bày tỏ với anh nhưng anh không đồng ý. Cố tình lựa thời điểm đến bày tỏ, suy nghĩ thật không đơn giản.”
Sở Điềm không nói gì. Tuy Mạc Cảnh Thịnh đã từ chối, nhưng anh được người khác nhung nhớ, cô có chút không vui. Rõ ràng biết anh ưu tú không thể không có cô gái nào thích. Nhưng nửa đêm lại đến phòng anh thì thật là quá đáng.
“Điềm Điềm?” Mạc Cảnh Thịnh gọi, “Sao không nói nữa?”
“Em không biết nên nói gì.”
“Em không giận sao?”
Giận?
Đúng là cô đang không vui.
Nhưng cô chẳng là gì của anh, cô lấy tư cách gì để giận đây?
“Không phải anh đã từ chối cô ấy rồi sao?”
Khóe môi Mạc Cảnh Thịnh cong lên, “Điềm Điềm...”
“Anh định sau khi trở về sẽ chính thức nói với em, như vậy sẽ nghiêm túc hơn, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.”
Sở Điềm căng thẳng, tim đập nhanh hơn.
“Điềm Điềm.” Anh dịu dàng gọi cô.
“Vâng.” Sở Điềm căng thẳng đến mức thở cũng rất cẩn thận, “Em đang nghe.”
Sau đó, anh im lặng.
Sở Điềm liếm bờ môi khô nóng vì căng thẳng của mình, suýt chút nữa thì thúc giục anh, rốt cuộc muốn nói gì.
“Anh thích em, Điềm Điềm, anh thích em. Là cảm giác một người đàn ông thích một người phụ nữ, không phải với thân phận là bạn của anh trai em.”
Con tim thấp thỏm của Sở Điềm nằm yên lại trong lồng ngực. Dù ngoài miệng cô nói với Hồ Thường Hân là không chắc chắn, cũng sợ mình tự đa tình, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Nhưng thật ra cô luôn tin tưởng rằng Mạc Cảnh Thịnh sẽ bày tỏ với cô.
“Em… em cảm thấy sao?” Anh biết anh là bạn của anh trai em, lớn tuổi hơn em nhiều, em hoàn toàn có thể tìm một người trẻ tuổi tương xứng với mình.”
“Em không chê anh già đâu.” Sở Điềm vội nói.
Mạc Cảnh Thịnh dừng lại, vốn dĩ muốn nói với Sở Điềm những điểm tốt khi anh lớn tuổi hơn cô. Nhưng hiện giờ nghe Sở Điềm nói như vậy, Mạc Cảnh Thịnh bật cười.
“Anh cười gì thế?”
“Anh đang vui. Vậy là em đồng ý với anh rồi, đúng không?”
“…”
“Điềm Điềm, trả lời anh, có phải không? Em không nói rõ thì trong lòng anh sẽ không thoải mái, rất sợ mình sẽ hiểu sai ý em.”
Sở Điềm phồng má, anh gọi cô là Điềm Điềm cô cũng chẳng nói gì, còn gì không hiểu rõ nữa?