Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1254: Con và minh ngữ tiền yêu nhau rồi? (2)



Nghê Trung Đình không vui “hừ” một tiếng, sau đó cúp máy.

Minh Ngữ Tiền đưa điện thoại cho Nghê Nhã Lâm, Nghê Nhã Lâm nói: “Ba em biết chuyện của Vưu Khả Khả rồi.”

Nghê Nhã Lâm cầm lấy điện thoại, rồi lên mạng tìm kiếm.

Quả nhiên, hôm nay chuyện ồn ào của Vưu Khả Khả đều đã được lan truyền rộng rãi trên mạng.

Vưu Khả Khả hình như đã thuê người comment, ngoài một số fan hâm mộ, còn có một số người ngụy trang thành người qua đường nói giúp cho cô ta. Nhưng một phần ít ỏi đó vẫn rất yếu thế so với bộ phận lớn cư dân mạng.

Còn về Minh Ngữ Tiền thì chẳng có tranh luận gì nhiều. Trong bình luận có nhiều fan tự nhận là vợ, hét gọi anh là ông xã.

Nghê Nhã Lâm lại vào tài khoản Liz của mình. Quả nhiên có một số người mắng cô, cho rằng cô là nhân vật mới nổi trên mạng đeo bám theo công tử nhà giàu. Ngoài ra cũng có fan của cô nói giúp, trong bình luận vẫn có người biết được thân phận thật sự của cô.

“Những người mắng blogger bám víu công tử nhà giàu, phiền các người tìm kiếm tên Nghê Nhã Lâm. Blogger là Nghê Nhã Lâm, người ta vốn xuất thân từ nhà giàu có, còn phải bám víu người giàu sao? Chỉ có thể nói, cô ấy và Minh Ngữ Tiền là môn đăng hộ đối.”

Lập tức, những người trước đó chê trách Nghê Nhã Lâm liền im lặng không nói gì nữa.

Còn lại đều là những lời chúc phúc.

Fan của Liz nói cô che giấu tài năng, nhưng dường như cũng thích cô hơn.

Còn công ty quản lý của Vưu Khả Khả, đang mẻ đầu sứt trán giải quyết tàn cục mà Vưu Khả Khả gây ra. Tổng giám đốc của công ty quyết định để cô ta nghỉ ngơi một thời gian vì tội phát ngôn lung tung của mình. Thân là nghệ sĩ, cô muốn tạo scandal thì không sao, nhưng cô làm việc cho công ty, phải để cho công ty quyết định tạo scandal thế nào, phối hợp ra sao, tuyên truyền ra sao.

Không thể chẳng nói tiếng nào mà đã tự mình đưa ra quyết định. Nếu hiệu quả tốt thì không nói, nhưng đằng này kết quả lại chẳng ra sao, còn phải nhờ đến công ty quản lý giải quyết hậu quả, tạo ra phiền phức thật lớn.

Không sợ nghệ sĩ ngốc, chỉ sợ nghệ sĩ không biết nghe lời.

Không giáo huấn một chút thì sau này sẽ lại gây phiền phức.

Vưu Khả Khả sau khi nhận được thông báo này thì tức giận, đến tìm tổng giám đốc. Cô ta đã không còn trẻ nữa, nổi tiếng muộn, làng giải trí lại là nơi cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Ấy vậy mà mới được nổi tiếng, còn chưa tiếp tục thăng tiến được thì đã bị cho nghỉ ngơi.

Cô ta không có năng lực kiện cáo, hủy bỏ hợp đồng, bồi thường cho công ty. Một khi đã bị anti thì mọi thứ đen đuủi cứ như sóng biển ùa tới trước mặt. Đồng thời còn bị đào bới ra chuyện cô ta khai giả tuổi tác, còn có cả lịch sử bám víu đại gia thời còn còn trẻ.

Những chuyện này, Vưu Khả Khả hiện giờ không quan tâm nữa.

Cô ta xông tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Tại sao lại cho tôi tạm ngừng hoạt động?”

“Cô nói xem tại sao? Không thương lượng trước với công ty mà tự tiện phát ngôn, nếu kết quả tốt thì không nói, cô xem bây giờ xem, tự mình tạo ra một trò hề.” Tổng giám đốc lạnh lùng nói, “Người ngu ngốc một chút cũng không sao, nghe lời thì công ty có thể giúp cô nổi tiếng. Nhưng người ngu mà còn nghĩ mình thông minh, công ty tại sao phải nâng đỡ cô?”

“Công ty vì nâng đỡ cho cô, đã tốn bao nhiêu công sức? Sau đó còn cho cô tham gia các hoạt động, làm người đại diện. Nhưng cô xem cô bây giờ đi, không biết những hợp đồng hoạt động, đại diện đó còn có thể giữ lại được bao nhiêu. Chúng tôi còn phải tốn không ít tiền để xử lý cục diện rối rắm mà cô gây ra.”

“Cô nghĩ rằng sau chuyện này, dù công ty không cho cô tạm nghỉ, cô còn có thể nhận được các hợp đồng sự kiện hay kịch bản phim sao? Công ty cho cô nghỉ ngơi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.”

Có lẽ cảm thấy Vưu Khả Khả thật sự quá ngốc, nên cũng không hi vọng tự bản thân cô ta có thể ngộ ra. Vì thế, tổng giám đốc liền dứt khoát nói thẳng cho cô ta hiểu.

“Vì muốn cho cô một bài học, để sau này cô biết rằng, bất luận gặp phải chuyện gì cũng phải thương lượng với công ty trước. Giống như hôm nay, tôi biết, cô muốn kéo theo Minh Ngữ Tiền để tạo ra scandal, nếu mọi chuyện thuận lợi thì có thể nối lại mối quan hệ với anh ta.”

“Nhưng cô có từng suy nghĩ, Minh Ngữ Tiền có đồng ý hay không? Tính cách anh ta ra sao cô còn chưa hiểu rõ mà lại dám nói ra như vậy? Nếu đã thương lượng trước với anh ta thì còn được, nhưng cô lại chẳng bàn bạc gì, tùy tiện nói ra khiến người ta trở tay không kịp, anh ta sao có thể cam tâm để cô đạt được mục đích? Đến cả chuyện này cũng không hiểu, cô còn muốn tạo scandal để nổi tiếng sao?”

“Chuyện hôm nay, nếu cô cảm thấy bởi vì trước kia từng có thời gian qua lại với Minh Ngữ Tiền, cảm thấy có khả năng thì cô có thể trở về liên lạc với công ty. Công ty sẽ thay cô liên lạc với Minh Ngữ Tiền. Nếu Minh Ngữ Tiền đồng ý thì chúng ta có thể ký hợp đồng. Nếu anh ta không đồng ý thì cứ tìm những đoạn ống kính quay tới hàng ghế khán giả, chụp những bức ảnh anh ta ngồi bên dưới, tung lên mạng, để người ta nói bóng nói gió anh ta đến để xem tiết mục của cô.”

“Chuyện đó không phải do cô tự nói ra mà là những người biết rõ mọi chuyện tự tung tin ra, dù anh ta có phủ nhận thì mục đích tạo ra tin đồn của cô cũng đã đạt thành. Nếu anh ta phủ nhận thì ký giả sẽ lại hỏi cô, cô cũng có thể phủ nhận. Hình tượng của cô sẽ không chịu tổn hại như hôm nay.”

Tổng giám đốc tức giận đập bàn, muốn nâng đỡ một nghệ sĩ không hề dễ dàng, dồn phần lớn tài nguyên của công ty cho cô ta, kết quả vừa đạt được hiệu quả thì lại bị cô ta làm cho đổ sông đổ biển.

Tổng giám đốc còn tức giận hơn cả Vưu Khả Khả.

“Vốn dĩ công ty đang có một số kế hoạch dành cho cô, nhưng bây giờ không cần nữa rồi. Rõ ràng có nhiều cách như vậy, nhưng cô lại chọn cách ngu ngốc nhất. Cho cô tạm nghỉ, lẽ nào là uất ức cho cô? Hơn nữa, với tình hình hiện giờ, cô không nên nói gì, làm gì mới là tốt nhất, không để lộ chút tin tức, để mọi chuyện lắng dịu xuống thì hãy xuất hiện lại trước mặt công chúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.