Khi về đến khách sạn thì cũng đã gần 12 giờ, sợ sẽ làm phiền Sở Điềm nghỉ ngơi nên anh không gọi cho cô.
Chuyện khiến anh có chút không vui là nếu anh không chủ động gọi cho Sở Điềm thì Sở Điềm cũng chẳng chủ động liên lạc với anh.
Anh nghĩ rằng Sở Điềm có tính cách hoạt bát, có lẽ sẽ không ngại ngùng chủ động gọi cho anh mới đúng.
Anh không khỏi suy nghĩ lung tung, Sở Điềm có phải không thích anh như vậy không?
Thật ra, đối với Sở Điềm, Mạc Cảnh Thịnh vẫn không tự tin lắm. Anh đã nói rõ tâm ý của mình với Sở Điềm, tuy Sở Điềm cũng nói thích anh, nhưng cô vẫn còn ở trạng thái bị động. Chỉ nói qua điện thoại, thật là bất tiện.
Cuối cùng cũng có thể trở về thành phố B, cần phải mặt đối mặt để nói chuyện rõ ràng hơn.
Năm ngày không gặp, Mạc Cảnh Thịnh rất nhớ cô.
Lại sợ hai người không gặp nhau năm ngày, tâm ý của Sở Điềm liệu có thay đổi gì không?
Anh chưa bao giờ thấp thỏm căng thẳng như vậy, rất sợ giữa hai người lại xuất hiện sự xa cách.
Bày tỏ trong điện thoại, thật sự không phải là một lựa chọn tốt. Chỉ là lúc đó thật sự đã hết cách.
Khi gọi điện thoại cho cô, thái độ của cô vẫn còn có chút hờ hững. Không biết khi gặp mặt, cô sẽ thế nào.
Anh mang cả một bụng nghi vấn, đi về phía bệnh viện.
***
Sở Điềm thay đồ y tá ra rồi rời khỏi bệnh viện.
“Tiểu Điềm!”
Vừa đi ra khỏi cửa phòng khám bệnh, Sở Điềm nghe thấy có người gọi cô, giọng nói còn rất quen tai. Sở Điềm tìm kiếm giọng nói thì thấy bà Kỷ đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe. Nhìn thấy Sở Điềm, bà mở cửa xuống xe.
“Bà Kỷ.” Sở Điềm bước tới. “Bà đến đây là để…”
“Bà đến đây để thăm cháu đấy!” Bà Kỷ nói, rồi kéo lấy tay Sở Điềm, “Tối nay cháu có bận gì không?”
“Dạ…” Sở Điềm đang suy nghĩ, dùng lý do gì để nói cho qua mà không khiến cho bà Kỷ cảm thấy cô đang đối phó.
Kết quả còn chưa đợi được đến khi cô nghĩ ra, bà Kỷ đã nói trước: “Cháu không phải đang nghĩ lý do từ chối bà đấy chứ?”
“Không… không phải, cháu…” Sở Điềm đáng thương bình thường rất có tài ăn nói, nhưng duy nhất lại không biết nói dối.
Bà Kỷ nhắm chuẩn cơ hội này, liền nói: “Nếu đã không có việc gì thì cùng bà về nhà ăn cơm đi.”
“Hả? Không…” Sở Điềm còn chưa nói xong thì đã bị bà Kỷ cắt ngang.
“Cảnh Trạch hẹn cháu, cháu không đồng ý, bà không cưỡng cầu. Tình cảm mà, phải có duyên mới được. Có lẽ nó không vừa mắt cháu nên cháu không đồng ý với nó. Bà không phải đang tức giận, cũng không phải muốn truy cứu chuyện gì, cháu tuyệt đối đừng hiểu lầm bà. Bà chỉ muốn nói với cháu, nó là nó, bà là bà. Cháu và nó tuy không thể qua lại, nhưng qua lại với bà cũng được. Chúng ta làm bạn với nhau cũng được mà. Cháu không đồng ý để nó hẹn cháu ăn cơm, nhưng bà hẹn cháu, cháu cùng bà và cả lão già nhà bà cũng nhau ăn một bữa cơm thì vẫn được phải không?”
“Hơn nữa bà và lão Kỷ còn chưa chính thức cảm ơn cháu. Tuy cháu nói không cần, nhưng từ đầu đến cuối ông bà đều ghi nhớ trong lòng, không chính thức cảm ơn thì trong lòng vẫn còn vướng mắc. Cháu cứ đến nhà bà, ăn một bữa cơm bình thường, không phiền phức gì cả. Chỉ có bà và lão Kỷ, không có Cảnh Trạch, cháu cứ yên tâm.”
Bà Kỷ thái đã nói đến nước này, Sở Điềm không đồng ý thì cũng không được, cô đành phải gật đầu, “Dạ, làm phiền ông bà rồi.”
“Không phiền, không phiền đâu.” Bà Kỷ thái vui vẻ kéo lấy tay Sở Điềm, “Chỉ ăn một bữa cơm, có gì phiền phức chứ?”
Vừa nói vừa dẫn Sở Điềm lên xe.
Xe của bà Kỷ vừa mới rời khỏi chẳng bao lâu thì Mạc Cảnh Thịnh đến. Anh vội vàng sốt ruột đi vào bệnh viện, trong lòng đầy hi vọng được gặp mặt Sở Điềm.
Thấy Mạc Cảnh Thịnh đi vào, Hồ Thường Hân nhận ra anh. Không chỉ có Hồ Thường Hân, đến cả những người khác cũng nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh. Vừa mới đi công tác về, dáng vẻ mệt mỏi, bước chân vội vàng, nhưng vẫn không che đậy được phong thái hào hoa.
“Anh là bạn của anh trai Sở Điềm.” Khi Mạc Cảnh Thịnh đi đến trước trạm y tá thì Hồ Thường Hân kích động nói.
Mạc Cảnh Thịnh cũng nhớ Hồ Thường Hân, anh mỉm cười với cô.
Hồ Thường Hân sững sờ, trong lòng âm thầm lẩm bẩm nói: “Mình phải bình tĩnh, người đàn ông này cứ như là yêu nghiệt, sao lại có thể đẹp trai đến như vậy!”
Mạc Cảnh Thịnh đứng trước phòng y tá, gật đầu nói: “Trước kia là bạn của anh trai cô ấy, hiện giờ là bạn trai của cô ấy.”
Hồ Thường Hân kích động “Aa” lên, thấy mọi người xung quanh đều nhốn nháo nhìn qua, cô vội vàng che miệng lại.
“Tôi biết mà, tôi biết hai người nhất định sẽ ở bên nhau!”
Mạc Cảnh Thịnh vui vẻ mỉm cười, “Cảm ơn cô đã khen tôi như vậy.”
“Anh đến tìm Sở Điềm sao?” Hồ Thường Hân hỏi, sau đó thì vẫy vẫy tay, “Xem tôi hỏi dư thừa chưa kìa, anh nhất định là đến tìm Sở Điềm rồi.”
“Đúng vậy, không biết cô ấy đã tan ca hay chưa?”
“Tan ca rồi, trước khi anh đến thì cô ấy vừa đi, theo lý mà nói thì hay người phải gặp nhau trên đường mới đúng, cô ấy đâu thể đi nhanh như vậy.”
Mạc Cảnh Thịnh lắc đầu, “Tôi không gặp cô ấy. Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
“Không có gì, không có gì.” Hồ Thường Hân liên tục vẫy tay.
Mạc Cảnh Thịnh đi ra khỏi bệnh viện thì trở về nhà. Anh nghĩ, nếu Sở Điềm đã đi rồi thì lúc này có lẽ đã về đến nhà.
Trong khoảng thời gian từ sau khi anh dọn đến đây, anh phát hiện, cuộc sống giải trí của cô gái Sở Điềm này không phong phú lắm, thậm chí có thể nói là rất nhàm chán. Sở Điềm chỉ thường ở nhà xem tivi, lên mạng, tự nấu ăn, thi thoảng uống vài ly, không khác gì mấy ông bà sắp nghỉ hưu.