Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1258: Ngữ khí như đang thẩm vấn của anh ta, sở điềm không hề thích



Vì thế lúc này, đối với hướng đi của Sở Điềm, Mạc Cảnh Thịnh không chút khó nghĩ. Về đến nhà thì đi sang nhà Sở Điềm, ấn chuông cửa. Kết quả ấn chuông cả buổi vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Trong tay anh có chìa khóa nhà cô, nhưng anh không muốn tùy tiện dùng nó. Vì thế anh quyết định trở về nhà mình.

Đợi đến 7 giờ, Sở Điềm vẫn chưa trở về.

Không biết có phải cô trở về bên nhà ông bà Sở gia rồi không?

Cũng không biết tối nay có trở về hay không?

Sở Điềm không có ở nhà, Mạc Cảnh Thịnh cũng chẳng có tâm trạng nấu ăn, anh gọi thức ăn đơn giản bên ngoài.

***

Khi Sở Điềm và bà Kỷ về đến Kỷ gia thì đã 7:30.

Ông Kỷ cũng đặc biệt vui mừng khi nhìn thấy cô, dì giúp việc của Kỷ gia đang chuẩn bị bữa tối trong nhà bếp, ông Kỷ kéo Sở Điềm qua ngồi xuống, hỏi thăm tình hình công việc và cuộc sống gần đây của cô.

Sau khi Sở Điềm đến Kỷ gia, khoảng 15 phút sau thì chuông cửa vang lên. Sở Điềm nghĩ rằng có khách đến, cô liền nhân cơ hội để cáo từ.

Tuy nói hai ông bà Kỷ gia có ý tốt, muốn cảm ơn cô. Nhưng ăn cơm ở đây, cô cảm thấy không thoải mái lắm.

Dì giúp việc của Kỷ gia lại đi mở cửa, chẳng bao lâu sau thì Kỷ Cảnh Trạch đi vào.

Sở Điềm vô thức xoay đầu nhìn sang bà Kỷ.

Bà Kỷ vội vàng xua tay, “Bà không lừa con, bà thật sự không gọi Cảnh Trạch. Có lẽ là duyên phận đấy!”

Nếu không có câu tiếp theo, Sở Điềm có lẽ sẽ tin bà.

Lúc này, Kỷ Cảnh Trạch đi vào, Sở Điềm muốn nói cáo từ, nhưng cũng biết là không thể.

Ông Kỷ hỏi: “Sao hôm nay cháu lại về đây?”

“Cháu vốn định cuối tuần mới về, nhưng cuối tuần có việc nên tối nay về luôn.” Kỷ Cảnh Trạch giải thích.

Sở Điềm cảm thấy có lẽ bản thân đã thật sự hiểu lầm bà Kỷ.

Kỷ Cảnh Trạch không phải là bà ấy gọi về?

“Không ngờ cô Sở cũng ở đây.” Kỷ Cảnh Trạch mỉm cười nhìn cô, không nói rõ được là vui mừng hay là mỉa mai.

Dù sao thì dáng vẻ của anh ta cũng khiến Sở Điềm cảm thấy rất kỳ lạ.

“Anh Kỷ.” Sau đó cô nói với bà Kỷ, “Hiếm khi anh Kỷ trở về, có lẽ tối nay nên để gia đình mọi người sum họp, cháu không nên ở đây quấy rầy, cháu xin phép trước.”

Nói rồi cô đứng lên.

Bà Kỷ đứng dậy, nói: “Vậy sao được, bà gọi cháu đến đây, đã nói xong rồi mà. Hơn nữa, cháu đã ở đây đợi đến giờ, sắp tám giờ rồi, sao có thể để cháu bụng đói mà ra về?”

Bà Kỷ nắm lấy Sở Điềm không buông, “Là tiểu tử thối này không nói tiếng nào đột nhiên trở về, muốn đi thì cũng phải để nó đi, hôm nay ông bà muốn chiêu đãi cháu mà.”

Sở Điềm vừa định tỏ ý thì Kỷ Cảnh Trạch liền nói: “Tôi vừa đến thì cô lại đi, cô có thành kiến lớn như vậy với tôi sao?”

Sở Điềm lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là cả nhà mọi người tụ họp, tôi chỉ là người ngoài, không phù hợp lắm.”

“Có gì đâu mà không phù hợp.” Kỷ Cảnh Trạch nói, “Nếu cô kiên quyết rời khỏi, vậy tôi sẽ cảm thấy cô có thành kiến với tôi. Ông bà nội tôi muốn cảm ơn cô, nếu vì tôi mà khiến cô không muốn ở lại đây thì chi bằng cứ để tôi đi.”

Kỷ Cảnh Trạch đã nói đến nước này, Sở Điềm còn có thể nói gì?

“Tôi không có ý đó, dù có thế nào cũng không thể để anh đi được, xin lỗi vì đã khiến anh cảm thấy như vậy.”

Kỷ Cảnh Trạch mỉm cười, “Không cần phải xin lỗi, vậy thì bây giờ cô có thể ở lại rồi chứ.”

Sở Điềm đành phải mỉm cười mà ở lại.

Một hồi sau, dì Lưu đã chuẩn bị xong thức ăn tối, Sở Điềm cùng cả nhà Kỷ gia đến phòng ăn dùng bữa.

“Thế nào? Thức ăn có hợp khẩu vị của cháu không?” Bà Kỷ hỏi.

“Dạ rất ngon, cháu thường ngày không kén chọn, cũng không ăn kiêng, nên món gì cũng ăn được.” Sở Điềm mỉm cười nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà Kỷ yên tâm gật đầu, “Haiz, bà vẫn chưa hỏi, hiện giờ cháu đã có bạn trai chưa?”

Sở Điềm lập tức nghĩ đến Mạc Cảnh Thịnh. Sau khi hai người tuy bày tỏ thì vẫn chưa gặp lại nhau, nhưng cũng đã xác định mối quan hệ yêu nhau. Cảm giác này thật là kỳ diệu.

Nhắc tới đây, có lẽ anh cũng sắp trở về rồi.

Tối hôm qua anh không gọi cho cô, cô sợ làm phiền đến công việc của anh nên cô cũng không tiện làm phiền.

Cô vẫn còn một chút chưa thích ứng đợi với mối quan hệ mới của hai người. Nhưng lúc này nghe bà Kỷ hỏi, cô nghĩ đến người đàn ông ấm áp mà nghiêm nghị đó nay đã trở thành bạn trai của cô. Trong mắt Sở Điềm liền tỏa ra sự ngọt ngào.

Biểu hiện của cô thay đổi rất rõ ràng, hai ông bà Kỷ gia đều có thể nhìn ra. Kỷ Cảnh Trạch ngồi đối diện Sở Điềm mặt trầm ngâm, đôi môi bất giác mím chặt.

“Chuyện gì thế? Cháu đã có bạn trai rồi?”

“Dạ.” Sở Điềm gật đầu, không chút do dự.

“Ôi, chỉ mới đây thôi, sao đột nhiên lại có bạn trai rồi? Trước đó bà từng hỏi thăm, biết được cháu còn độc thân. Có phải vì cháu muốn từ chối bà mà cố ý nói vậy không?”

“Không phải đâu.” Sở Điềm vội vàng lắc đầu, suy nghĩ rồi nói, “Thật ra anh ấy… anh Kỷ đã gặp qua.”

Kỷ Cảnh Trạch nhíu mày, người đàn ông ở bên cạnh Sở Điềm mà anh ta từng gặp, chỉ có người cảnh sát đó.

Lúc đó, khi nhìn thấy cô và người cảnh sát đó đứng cùng nhau, anh ta cảm thấy người cảnh sát đó là một sự uy hiếp của mình.

Thì ra đó không phải là ảo giác của anh ta.

Kỷ Cảnh Trạch trầm giọng hỏi: “Là người cảnh sát hôm đó?”

Ngữ khí lúc hỏi của Kỷ Cảnh Trạch không quá nồng nhiệt.

Sở Điềm không chút do dự mà gật đầu: “Là anh ấy.”

“Hai người đã sớm ở cùng nhau rồi?”

Ngữ khí hỏi chuyện của anh ta, Sở Điềm không hề thích, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, nói: “Không có, chỉ là trùng hợp, anh ấy là hàng xóm của tôi.”

Kỷ Cảnh Trạch mỉa mai vểnh môi, trùng hợp?

Anh ta không tin.

Kỷ Cảnh Trạch hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là Sở Điềm biết được chỗ ở của Mạc Cảnh Thịnh nên dọn đến, hay là Mạc Cảnh Thịnh biết được chỗ ở của Sở Điềm nên dọn qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.