Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1260: Em rất nhớ anh!



Kỷ Cảnh Trạch đuổi theo sau cô, “Tôi tiễn cô.”

Sở Điềm dừng lại, “Không cần đâu.”

Kỷ Cảnh Trạch cười lạnh một tiếng, “Cứ xem như tôi không yên tâm để một cô gái như cô đi về khuya đi.”

Lại là ngữ khí mỉa mai đó.

Sở Điềm không thèm khách sáo với anh ta nữa, “Anh Kỷ, anh không thể không hiểu, tôi không muốn dính líu đến anh, bên trong rất an toàn, tôi có thể tự đi được!”

“Điềm Điềm.” Sở Điềm đột nhiên nghe thấy giọng của Mạc Cảnh Thịnh, cô còn nghĩ mình vừa xuất hiện ảo giác.

Sắc mặt Kỷ Cảnh Trạch căng chặt, sao lần nào cũng bị người cảnh sát này phá đám thế?

Sở Điềm nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh đi đến. Cô còn nghĩ rằng mình hoa mắt.

Lúc nãy ở trong nhà, anh không ngừng nhìn xuống lầu. Đến khi nhìn thấy cô bước xuống từ một chiếc xe. Nụ cười của Mạc Cảnh Thịnh còn chưa xuất hiện thì nhìn thấy Kỷ Cảnh Trạch cũng bước tới.

Mạc Cảnh Thịnh híp mắt lại, không cần suy nghĩ mà đi ra đón Sở Điềm.

“Anh Mạc!” Sở Điềm vui mừng gọi.

Trước khi Mạc Cảnh Thịnh chưa trở về, hai người chỉ liên lạc qua điện thoại. Trong lòng Sở Điềm cảm thấy, lúc gặp lại có lẽ sẽ có cảm giác xa cách. Cô từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, khi gặp mặt Mạc Cảnh Thịnh, hai người sẽ có phản ứng thế nào, hoặc sẽ xuất hiện tình trạng thế nào. Nhưng cô chẳng nghĩ đến tình huống hiện giờ.

Nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh, phản ứng đầu tiên là vui mừng. Cô ôm lấy cánh tay anh.

Mạc Cảnh Thịnh đương nhiên không hiểu lầm Sở Điềm và Kỷ Cảnh Trạch. Nếu Sở Điềm thích Kỷ Cảnh Trạch, thì đã đồng ý sự theo đuổi của Kỷ Cảnh Trạch, làm gì còn đến phiên anh. Hiện giờ nhất định là Kỷ Cảnh Trạch đang bám lấy cô. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lôi kéo của Sở Điềm, còn chủ động nắm lấy tay anh, có lẽ là vì sợ anh hiểu lầm. Nếu không phải vì Kỷ Cảnh Trạch, Sở Điềm có lẽ sẽ không chủ động như vậy.

“Sao bây giờ mới trở về?” Mạc Cảnh Thịnh hỏi cô.

“Hôm nay lúc tan ca thì em gặp bà Kỷ, bà ấy mời em về nhà ăn cơm. Không ngờ anh Kỷ cũng có mặt, cứ kiên quyết đưa em về. Anh mới về hôm nay sao?”

Mạc Cảnh Thịnh gật đầu, “Ừ, vốn định cho em sự bất ngờ nên anh không nói trước với em. Ai ngờ trở về lại không thấy em.”

“Nếu em biết hôm nay anh trở về thì em sẽ ở nhà đợi anh.”

“Là tại anh không nói với em.” Mạc Cảnh Thịnh lập tức nói, để tránh Sở Điềm tự trách mình, “Trước đó anh có đến bệnh viện, nhưng lại lỡ mất em.”

Hai người thản nhiên đứng nói chuyện với nhau, hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của Kỷ Cảnh Trạch.

Kỷ Cảnh Trạch cảm thấy, hai người nhất định là đang cố ý.

Mạc Cảnh Thịnh thật sự đang cố ý, còn về Sở Điềm có cố ý hay không thì anh không biết.

Mạc Cảnh Thịnh tỏ vẻ như mới phát hiện ra Kỷ Cảnh Trạch, có chút bất ngờ nói: “Cậu Kỷ, cậu cũng ở đây sao?”

Kỷ Cảnh Trạch cười lạnh, Mạc Cảnh Thịnh liền nói: “Cảm ơn cậu đã đưa Điềm Điềm về.”

Sở Điềm cũng gật đầu, “Đúng vậy, anh Kỷ, cảm ơn anh.”

“Vậy… tôi và Điềm Điềm về trước nhé, cậu Kỷ đi thong thả.” Mạc Cảnh Thịnh nói.

Kỷ Cảnh Trạch mặt trầm ngâm, không nhìn ra được biểu cảm gì. Anh ta chỉ gật đầu rồi xoay người trở vào trong xe. Không hề nấn ná mà trực tiếp lái xe rời đi.

Ở trước cổng chỉ còn lại hai người. Sở Điềm lại bắt đầu xuất hiện cảm giác chột dạ, cánh tay vòng qua tay anh ngại ngùng buông ra. Nhưng chỉ vừa buông được một nửa thì lại bị Mạc Cảnh Thịnh nắm lại.

“Sao lại buông tay ra rồi?” Mạc Cảnh Thịnh nắm lấy tay Sở Điềm, cười nhẹ nhàng hỏi.

Sở Điềm ngại ngùng cúi đầu xuống. Cánh tay vẫn còn bị Mạc Cảnh Thịnh nắm lấy, lòng bàn tay anh lướt xuống dưới, nắm chặt lấy tay cô.

Đốt ngón tay Sở Điềm dán vào mu bàn tay của Mạc Cảnh Thịnh, ngón tay run run lên.

Mạc Cảnh Thịnh cảm nhận được, tâm trạng ghen tuông trước đó vì Kỷ Cảnh Trạch cũng dịu xuống, chỉ còn lại cảm giác vui vẻ, còn có ý muốn trêu chọc cô.

“Có nhớ anh không?” Mạc Cảnh Thịnh nhẹ nhàng hỏi.

“Nhớ chứ.” Sở Điềm nói nhỏ.

“Hả?” Mạc Cảnh Thịnh cúi đầu áp sát vào cô, “Em nói nhỏ quá, nói lại anh nghe xem.”

Sở Điềm méo miệng, mắt liền liếc sang một bên.

Mạc Cảnh Thịnh cũng không kiên trì hỏi thêm, cánh tay đang nắm lấy cô siết chặt lại. Sở Điềm kinh ngạc kêu lên một tiếng, bị anh kéo vào lòng.

“Anh rất nhớ em.” Mạc Cảnh Thịnh vừa nói vừa áp sát lại gần cô, gần đến mức Sở Điềm có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

“Anh vừa trở về thì đi tìm em ngay, muốn cho em một sự bất ngờ. Đồng thời trong lòng cũng rất lo lắng, sợ lúc anh bày tỏ, chúng ta vẫn chưa gặp mặt, anh từ đầu tới cuối đều chưa tận mắt nhìn thấy em, không thể xác định được tình cảm của em. Anh sợ mấy ngày không gặp, em sẽ đổi ý, tỏ ra hờ hững với anh.”

“Em đâu phải loại người đó.”

Mạc Cảnh Thịnh bật cười nhẹ nhàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.