Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1266: Ai với cậu là chuyện sớm muộn chứ?



“Ha.” Sở Chiêu Dương cười lạnh, “Vậy trước đó chắc em không có thời gian ra mở cửa cho cậu ta rồi.”

Lúc này Sở Điềm đành phải giải thích. “Vì em thường xuyên quên mang chìa khóa, vừa khéo anh Mạc ở ngay bên cạnh, nên em đã đưa chìa khóa cho anh Mạc bảo quản.”

Sở Chiêu Dương lúc này mới nhìn sang Mạc Cảnh Thịnh.

Ha, con sói gian xảo này, dùng hình tượng đạo mạo của anh ta, lừa mất chìa khóa nhà của Sở Điềm.

Vậy bây giờ còn gì mà không hiểu nữa chứ?

Mạc Cảnh Thịnh hiển nhiên đã dùng chìa khóa mà Sở Điềm đưa cho, tự mình mở cửa vào. Lúc đó chắc chắn Sở Điềm vẫn còn đang ngủ, mặc quần áo ngủ, một chút phòng bị cũng không có.

Sớm biết Mạc Cảnh Thịnh là con sói già gian xảo như thế, còn ở ngay bên cạnh nhà Sở Điềm, anh nói gì cũng không thể để Sở Điềm tiếp tục ở lại đây nữa.

Trước khi hai người đến với nhau, Sở Điềm đã đưa chìa khóa cho Mạc Cảnh Thịnh. Rõ ràng là do Mạc Cảnh Thịnh giả vờ giả vịt đánh lừa lòng tin của Sở Điềm, từng bước từng bước lừa Sở Điềm trở thành bạn gái của cậu ta.

Sở Điềm nhỏ hơn Mạc Cảnh Thịnh nhiều như vậy, lương tâm của cậu ta không thấy đau sao?

Sở Chiêu Dương lạnh lùng liếc nhìn Mạc Cảnh Thịnh một cái, rồi nói với Sở Điềm: “Em theo anh về nhà ở.”

“Tại sao chứ? Em không về!”

“Vậy bây giờ em ở đây sống chung với người đàn ông khác thì được sao?”

“Anh, em không sống chung với người đàn ông khác, em chỉ sống một mình. Anh Mạc sống ở nhà bên cạnh, chứ không phải... chứ không phải sống ở nhà em.” Sở Điềm lẩm bẩm.

“Nhưng không phải cậu ta có cả chìa khóa nhà em, có thể tự do ra vào sao? Hôm nay cậu ta có thể dùng chìa khóa của em vào nhà, chẳng bao lâu sau, người cũng sẽ trực tiếp dọn vào thôi.”

“Nhưng... nhưng chúng em đã yêu nhau rồi, sau này sớm muộn gì cũng đi đến bước đó.”

“Bây giờ vẫn chưa đến bước đó, em cứ theo anh về nhà ở trước đi.”

Mạc Cảnh Thịnh thấy mình hoàn toàn bị hai anh em họ bỏ quên, bản thân cũng cần có một chút cảm giác tồn tại, liền giằng giọng ho một tiếng không quá nặng cũng không phải nhẹ.

“Tuy hai người là anh em, nhưng Điềm Điềm cũng đã lớn, sống chung với nhau cũng không thích hợp lắm.” Mạc Cảnh Thịnh nói.

“Vậy cậu thì thích hợp à” Sở Chiêu Dương trầm giọng hỏi lại.

“Chúng tôi còn chưa sống chung với nhau, tôi cũng sẽ không đẩy nhanh tiến độ như vậy, tôi tôn trọng cô ấy, sẽ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.”

Đương nhiên, Sở Chiêu Dương hoàn toàn không thèm để ý đến những lời này.

Mặc kệ cậu ta nhanh hay chậm, Sở Chiêu Dương đều không hài lòng. Trước nay anh ta chưa từng nghĩ qua có một ngày, bạn của anh ta lại ở bên em gái mình.

“Con bé theo tôi dọn về nhà ở cũng không sao, cậu vẫn có thể thuận theo tự nhiên.” Sở Chiêu Dương nói.

“Anh!” Sở Điềm gọi một tiếng, cảm thấy Sở Chiêu Dương thật sự quá nghiêm khắc rồi. Ban đầu lúc anh ấy quen với Cố Niệm, cô đã ủng hộ biết mấy. Sao bây giờ đến lượt cô, Sở Chiêu Dương lại đưa ra đủ mọi lý do không đồng ý chứ? Nhưng bây giờ vẫn không biết Cố Niệm đang ở đâu, cô không dám nhắc đến Cố Niệm làm Sở Chiêu Dương đau lòng.

Nhìn xem, lúc nào cô cũng nghĩ đến tâm trạng của Sở Chiêu Dương, nhưng Sở Chiêu Dương sao lại không biết nghĩ cho cô chứ?

Sở Chiêu Dương nhìn sang, ánh mắt nghiêm nghị.

Sở Điềm cố nhìn thẳng vào anh, “Anh, em cũng đã lớn rồi, sớm muộn cũng phải yêu đương mà. Hơn nữa...”

Sở Điềm ngượng ngùng nhìn sang Mạc Cảnh Thịnh, “Anh Mạc còn là bạn của anh. Em ở cùng anh ấy, anh nên yên tâm mới phải.”

Đôi môi Sở Chiêu Dương mím chặt, trong lòng buồn bực không hề nhẹ. Hai người chỉ vừa mới ở bên nhau, cô đã bắt đầu nói thay cho Mạc Cảnh Thịnh rồi.

“Em cũng biết cậu ấy là bạn của anh, tuổi tác bọn anh không chênh lệch nhiều.” Sở Chiêu Dương vô cùng tức giận, “Cậu ấy lớn hơn em nhiều như vậy! Lúc cậu ấy vào đại học, em còn đang học tiểu học chơi búp bê kìa!”

Sở Điềm thật muốn bịt miệng của Sở Chiêu Dương lại, nói tuổi tác của cô và Mạc Cảnh Thịnh chênh lệch lớn như vậy, nếu lỡ làm cho Mạc Cảnh Thịnh cảm thấy cô chỉ là một cô bé thì phải làm sao?

“Vậy anh…” Sở Điềm muốn nói, tuổi tác của anh và Cố Niệm cũng chênh lệch không ít. Ban đầu không phải anh cũng gạt con gái người ta về nhà từ rất sớm sao? Nhưng cô chỉ thốt ra hai chữ đã dừng lại, không nói tiếp nữa.

Nhưng Sở Chiêu Dương vẫn có thể đoán được cô định nói những gì. Sở Chiêu Dương trầm mặc một lúc.

Đúng là anh và Cố Niệm trên mặt tuổi tác cũng chênh lệch không nhỏ. Nếu thật sự đã có cảm tình, sẽ chẳng ai để tâm đến việc này.

“Anh, em đã lớn rồi!” Sở Điềm nói, “Anh để em tự do phát triển đi.”

Sở Chiêu Dương trầm mặc, Sở Điềm lại nói: “Ngoài việc tuổi tác có hơi lớn một chút, anh Mạc còn điểm nào không tốt chứ, anh nói đi.”

Mạc Cảnh Thịnh: “...”

Cái gì gọi là tuổi tác có hơi lớn một chút chứ?

Thật ra tuổi tác của anh cũng đâu lớn lắm đâu!

Vẫn có thể xem là độ tuổi cường tráng, có gì không tốt chứ?

Sở Chiêu Dương nhếch môi. Chỉ cần nghĩ đến trong lúc bản thân không hề hay biết gì, để mặc con sói gian xảo như Mạc Cảnh Thịnh tiếp cận Sở Điềm, anh liền cảm thấy tức giận.

Chuyện này có thể nhịn sao?

“Chiêu Dương, chúng ta đều hiểu rõ về nhau, tình hình gia đình tôi thế nào, tôi thế nào, cậu đều biết rất rõ. Điềm Điềm sớm muộn gì cũng phải yêu đương kết hôn, không phải tôi cũng sẽ là người khác, cậu không cảm thấy tôi thích hợp hơn sao? Tôi có thể bảo vệ cô ấy, đối với cô ấy thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm cô ấy tổn thương. Từ nhỏ Điềm Điềm đã gặp ba mẹ tôi, ba mẹ tôi cũng rất thích cô ấy, đối với cô ấy, vốn cũng không phải gia đình chồng xa lạ.”

“Cái gì mà gia đình chồng?” Sở Chiêu Dương đen mặt nói, “Hai người còn chưa kết hôn mà!”

Mạc Cảnh Thịnh chần chừ một lúc, nói, “Đây không phải chỉ là chuyện sớm muộn sao?”

Sở Chiêu Dương cắn răng, “Ai là chuyện sớm muộn với cậu chứ?”

“Vậy cậu còn muốn cho người khác lấy cô ấy sao?” Mạc Cảnh Thịnh nhíu mày, “Tôi nói trước với cậu, đây là chuyện không thể nào, tôi sẽ không để cho người khác lấy Điềm Điềm.”

Sở Điềm: “...”

Vừa rồi không phải đang thảo luận để Sở Chiêu Dương đồng ý cho hai người họ ở bên nhau sao? Sao đột nhiên lại biến thành chuyện kết hôn rồi? Cái gì mà cưới không cưới chứ, cô còn chưa nói gì mà!

“Cậu xem, tôi là một cảnh sát, tuy công việc có chút nguy hiểm, nhưng đa phần thời gian đều không cần tôi đích thân chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa tôi cũng sắp thăng chức rồi. Cậu hoàn toàn không cần lo lắng tôi sẽ bị thương, hoặc gặp nguy hiểm đến tính mạng, liên lụy đến Điềm Điềm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.