“Nếu hai chúng ta đều đã suy nghĩ kỹ, vậy em còn lo lắng gì chứ?” Mạc Cảnh Thịnh dịu giọng nói, “Từ lúc anh xác định người anh thích là em, anh phải theo đuổi em, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay với em. Anh muốn ở bên em, là vì mục tiêu cả đời.”
Mạc Cảnh Thịnh nắm lấy tay Sở Điềm.
Mí mắt Sở Chiêu Dương giật giật, nhưng nghĩ đến những lời Mạc Cảnh Thịnh vừa nói, anh vẫn cố nhịn, không nói gì nữa.
Bàn tay nằm gọn trong lòng bàn tay anh, Sở Điềm bỗng có cảm giác yên tâm và chân thực. Anh đột nhiên bày tỏ, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng chính vì thích anh, thế nên mới vui vẻ đồng ý. Những do dự trước đó của cô, sau khi nghe Mạc Cảnh thịnh nói, đã biến mất hoàn toàn.
Thế nên, mọi chuyện nhanh đến mức không dám tưởng tượng, hai người chỉ mới bên nhau hai ngày, đã chính thức về ra mắt ông bà Sở gia rồi.
Trên đường, Mạc Cảnh Thịnh nói với Sở Điềm: “Hôm nay đến thăm ông bà trước, ngày mai em cùng anh về nhà, gặp ba mẹ anh đi.”
Sở Điềm lập tức khẩn trương không nói nên lời. Cô không từ chối, vì biết rõ, hôm nay Mạc Cảnh Thịnh đến gặp ông bà nội của cô, vậy cô đến gặp ba mẹ của anh cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nghĩ đến Mạc nguyên soái, cô lại rất căng thẳng.
Thật ra Mạc nguyên soái bình thường cũng rất bình dị thân thiện, nhưng khí thế đó của ông thật sự không cách nào che giấu được, làm cho người đối diện cảm thấy hồi hộp. Trước đây khá hơn một chút, vì vai vế lúc đó chỉ là bác trai. Nhưng bây giờ, vợ chồng Mạc nguyên soái có thể sẽ là ba mẹ chồng tương lai, gặp ba mẹ chồng, sao có thể không hồi hộp chứ?
“Không muốn đi à?” Mạc Cảnh Thịnh không thấy Sở Điềm trả lời, liền hỏi.
Anh lại giải thích, “Thật ra không phải muốn giục em, chỉ là với tính cách của bà em, hôm nay chúng ta đến thăm ông bà, bà em chắc chắn sẽ rất vui mừng chia sẻ với bạn bè của bà, đến lúc đó, rất nhanh cũng sẽ truyền đến tai mẹ anh. Nếu đã như thế, vậy chi bằng chúng ta chủ động về nhà trước.”
“Không phải em không muốn đi, chỉ là có chút căng thẳng.” Hai tay Sở Điềm e thẹn che mặt, “Trước đây chỉ cảm thấy bác trai bác gái là hai bác có quan hệ tốt với gia đình, tuy lúc gặp hai bác vẫn phải lễ phép, nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái. Nhưng bây giờ…”
“Là ba mẹ chồng tương lai, thế nên căng thẳng sao?” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười hỏi.
“Cái gì… Cái gì mà ba mẹ chồng tương lai chứ…” Sở Điềm thẹn thùng, nhưng khóe môi vẫn cong lên.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng sắp không che giấu được của cô, Mạc Cảnh Thịnh cũng mỉm cười.
Cô bé này sao lại đáng yêu thế chứ!
Ở bên cô, thật sự bất kỳ phiền não gì cũng có thể quên đi.
“Anh đã nói sẽ bên em suốt quãng đời còn lại, không kết hôn với em, anh kết hôn với ai chứ?”
Sở Chiêu Dương và hai người họ cùng nhau về nhà cũ, cũng không báo trước với ông bà. Sở Chiêu Dương cũng có chút hiếu kỳ muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của ông bà mình.
Hai chiếc xe một trước một sau dừng lại trước cổng nhà cũ.
Tuy thân phận hiện tại của Mạc Cảnh Thịnh đã trở thành cháu rể tương lai, thái độ của Sở Chiêu Dương đối với anh cũng trở thành anh rể tương lai để oi mói, nhưng lúc này, Sở Chiêu Dương vẫn rất nghĩa khí bước lên trước.
Chẳng bao lâu sau, thím Cao liền mở cửa, nhìn thấy Sở Chiêu Dương, “Cậu chủ, cậu về rồi!”
Sở Chiêu Dương gật đầu, bước vào nhà trước.
Lúc này thím Cao mới nhìn thấy Sở Điềm và Mạc Cảnh Thịnh. Nếu chỉ nhìn thấy một mình Sở Điềm hoặc Mạc Cảnh Thịnh thì chẳng có gì kỳ lạ.
Sở Điềm về nhà ông bà nội, đây là chuyện bình thường.
Mạc Cảnh Thịnh vì có quan hệ tốt với Sở Chiêu Dương nên cũng thường xuyên đến thăm.
Mạc Cảnh Thịnh vốn cũng không nắm tay của Sở Điềm, nhưng ánh mắt cả hai dành cho nhau, khoảng cách giữa hai người đều không giống như trước.
Ông Sở đang đánh golf giải trí trên tấm thảm golf đặt trước cửa sổ, bà Sở thì vừa trở về từ Phật đường nhỏ trong khu vườn phía sau. Vì vẫn chưa tìm thấy Cố Niệm, bà Sở ngoài mùng một và ngày rằm đi chùa lễ bái, mỗi ngày còn tụng niệm trong Phật đường nhỏ ở nhà, hi vọng có thể sớm ngày tìm thấy Cố Niệm. Từ lúc Cố Niệm bỏ đi, bầu không khí trong nhà cũng không được tốt như xưa. Bà Sở nghĩ đến việc còn chưa tìm được tung tích Cố Niệm, liền thở dài.
“Ôi, sao ba đứa lại đi cùng với nhau vậy?” Bà Sở kinh ngạc nói, “Cảnh Thịnh sao cháu lại có thời gian rảnh đến chơi vậy? Gần đây không bận sao?”
Lúc này Sở Chiêu Dương bỗng có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa, dáng vẻ như sắp xem kịch hay, không nói tiếng nào tiến đến sofa ngồi xuống. Không giúp Mạc Cảnh Thịnh nói gì, ngay cả lời mở đầu cũng không thèm nói.
Thím Cao mang ba tách trà đến, Sở Chiêu Dương tự rót cho mình một ly, thoải mái uống một ngụm.
Sở Điềm: “…”
Sở Chiêu Dương đã quên mất ban đầu cô đã giúp anh và Cố Niệm như thế nào sao?
Lúc này, bà Sở cũng quan sát thấy điểm bất thường, nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của Sở Điềm và Mạc Cảnh Thịnh, bà Sở liền nghi ngờ hỏi: “Hai đứa…”
Mạc Cảnh Thịnh đương nhiên không thể đợi Sở Điềm lên tiếng.