Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1270: Thanh mai trúc mã (2)



Trước đây bà Sở còn nhờ người tìm thông tin và ảnh của mấy chàng trai trẻ tuổi tài giỏi thích hợp với Sở Điềm.

Xem xét từng người một, nhưng chẳng có ai có thể làm bà thật sự yên tâm.

Vốn dĩ thấy Nghê Nhã Lâm và Tưởng Lộ Liêm đang tìm hiểu nhau, còn cảm thấy Tưởng Lộ Liêm cũng rất khá, nhớ ra cậu ta còn có một cậu em trai. Nhưng sau đó biết được những chuyện hồ đồ mà Tưởng Lộ Liêm đã làm, nên đến cả em trai của cậu ta, bà Sở cũng không muốn nghĩ đến. Thật không ngờ, Mạc Cảnh Thịnh lại tự mình nhảy ra, đây quả là một bất ngờ lớn!

Mạc Cảnh Thịnh hơn hẳn những người trong danh sách mà bà đã chọn. Còn về mặt tuổi tác, bà Sở vốn cảm thấy không thành vấn đề. Trong mắt bà Sở, Mạc Cảnh Thịnh quả là ứng cử viên không ai sánh bằng.

Nghe những lời bà Sở vừa nói, sao Mạc Cảnh Thịnh có thể không hiểu chứ?

Anh vội nói: “Chuyện này bà có thể yên tâm, bà cũng biết gia đình cháu đơn giản, ba mẹ cháu vốn đã rất thích Điềm Điềm. Những thân thích khác trong nhà đều sống ở xa, mỗi năm đến Tết cũng chỉ hội tụ về một lần. Dù có chuyện gì không hài lòng cũng là chuyện của riêng họ, sẽ không làm liên lụy đến Điềm Điềm.”

Câu trả lời này khiến bà Sở rất hài lòng.

Còn về ông Sở, vốn đã rất thích Mạc Cảnh Thịnh. Thằng bé này rất chững chạc, công việc lại rất chính nghĩa. Bây giờ được biết đối tượng của Mạc Cảnh Thịnh lại là cháu gái của mình, đương nhiên ông Sở vô cùng hài lòng.

Sở Chiêu Dương không ngờ rằng Mạc Cảnh Thịnh trước ải của hai ông bà lại thuận lợi như vậy. Đúng là càng nhìn cậu ta càng không vừa mắt!

Ông Sở rất vui, buổi trưa liền lấy rượu ra uống, kéo cả Mạc Cảnh Thịnh và Sở Chiêu Dương uống cùng. Sở Chiêu Dương liền nhân cơ hội bắt tay với ông Sở cùng nhau chuốc rượu Mạc Cảnh Thịnh. Mạc Cảnh Thịnh trước nay luôn không cho phép bản thân uống say, nhưng hôm nay ngồi chung với người nhà của Sở Điềm nên anh cũng không kiên trì nguyên tắc này nữa.

Thấy họ đã uống không ít, Sở Điềm muốn ngăn cản nhưng cũng không tiện lên tiếng, sợ làm ông Sở mất hứng, nhưng nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh uống nhiều như thế, cũng rất lo lắng. Cô biết rõ Mạc Cảnh Thịnh trước nay đều không uống nhiều như vậy.

Đến cuối cùng anh uống say đến mức ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.

Bà Sở nhìn thấy ông Sở chuốc cho người ta say bất tỉnh nhân sự, liền bảo thím Cao dọn dẹp phòng khách.

Sở Điềm liền nói: “Không cần dọn dẹp đâu, để anh ấy ngủ trong phòng cháu là được.”

Bà Sở vừa nghe, liền cảm thán, ôi tình cảm của hai đứa này đúng là tiến triển thần tốc mà!

Nhưng dù sao đây cũng là nhà ông bà, Mạc Cảnh Thịnh lại say như vậy, hơn nữa còn là ban ngày, còn phải sợ hai người họ làm chuyện gì được chứ?

Thế nên bà liền đồng ý.

Hơn nữa, không chỉ Mạc Cảnh Thịnh uống say, cả ông Sở và Sở Chiêu Dương cũng say không kém. Sở Chiêu Dương trẻ tuổi, còn đỡ một chút, nhưng ông Sở thì say đến mức mặt cũng đỏ bừng.

Đợi Sở Điềm dìu Mạc Cảnh Thịnh trở về phòng, bà Sở mới bảo thím Cao và Sở Chiêu Dương cùng dìu ông Sở về phòng.

Còn không quên càu nhàu: “Ông xem ông đã lớn tuổi như vậy rồi, uống rượu vào cũng không biết chừng mực, nhìn xem ông say thành bộ dạng gì rồi, lát nữa tỉnh rượu người khó chịu là ông, đã lớn tuổi như vậy rồi, để xem ông có chịu nổi không?”

Sở Chiêu Dương tuy cũng đã ngà ngà say, nhưng dìu ông Sở về phòng vẫn không thành vấn đề. Sau khi dìu ông Sở về phòng xong, bà Sở liền bảo anh mau chóng về phòng nghỉ ngơi.

Thím Cao đã đi chuẩn bị canh giải rượu, chuẩn bị đợi sau khi họ tỉnh lại cho họ uống.

***

Sở Điềm khó khăn lắm mới dìu được Mạc Cảnh Thịnh về đến phòng, đỡ anh nằm lên giường, không ngờ lại mệt như vậy, phía sau cổ áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô thở ra một hơi, đang định đứng lên, không ngờ cánh tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, cả người cô bị Mạc Cảnh Thịnh kéo trở lại, ngã trên người anh.

Sở Điềm: “…”

Cô thấy Mạc Cảnh Thịnh lúc này cũng đang mở to mắt. Tia sáng trong mắt vô cùng rõ ràng, không có vẻ gì là say cả.

“Anh không say à?” Sở Điềm đánh xuống nệm một cái như lên án, muốn chống người ngồi dậy.

Cô còn sợ mình đè làm anh bị đau, thế nên hai tay cũng không dám đè lên ngực anh. Không ngờ Mạc Cảnh Thịnh lại nắm chặt cổ tay cô không cho cô ngồi dậy, một tay còn lại thì đặt lên eo của cô.

“Có hơi say một chút, nhưng vẫn chưa đến mức mất hết thần trí.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói.

Sở Điềm oán thầm, tửu lượng của anh tốt như vậy, bình thường còn giả vờ như không uống được?

Nhìn ra suy nghĩ của cô, Mạc Cảnh Thịnh đột nhiên nhíu mày, dáng vẻ như rất khó chịu, “Hơi đau đầu.”

Sở Điềm liền không còn tâm tư để ý đến những việc khác, “Anh buông em ra, em xoa đầu cho anh.”

“Không cần đâu, như vậy em sẽ mỏi tay lắm.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Em ngủ với anh một lúc đi, uống hơi nhiều, buồn ngủ quá!”

Giọng nói của anh khàn khàn mang cảm giác buồn ngủ, nghe có vẻ không giống giả vờ.

Sở Điềm nhìn thấy mí mắt của anh cũng sắp sụp xuống, dáng vẻ quả thật không còn chút tinh thần nào.

“Sao anh lại uống nhiều như vậy chứ? Bình thường không phải rất kiềm chế, sợ sở cảnh sát có việc đột xuất cần xử lý, nên luôn phải chuẩn bị sẵn sàng sao?” Sở Điềm đau lòng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.