Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1276: Tôi thấy anh ta không phải không có cơ hội



“Vóc dáng của cô ta thật sự rất đẹp, cho dù biết cô ta là kẻ lừa đảo để bán rượu trong quán bar nhưng thế thì đã sao chứ? Mấy ly rượu chúng ta cũng không phải không mời nổi, ngồi nói chuyện, thử xem cô ta là người như thế nào, có thể đưa cô ta ra ngoài qua đêm không.”

Bàn tay cầm chai bia của Nam Cảnh Hành đột nhiên siết chặt, sắc mặt không chút biểu cảm hỏi: “Cậu từng đưa cô ta ra ngoài?”

Từ Thiếu An đương nhiên cũng không nhìn ra điểm khác thường của Nam Cảnh Hành, liền thong thả lắc đầu mỉm cười, cảm thấy có chút mất mặt, “Cô ta không chịu. Em muốn kiểu con gái thế nào mà không có, cần gì phải cưỡng ép cô ta chứ?”

Khách hàng thân thiết của quán bar này đều biết Trì Dĩ An, cũng có người mang tâm tư, trực tiếp đến quyến rũ theo đuổi, có người bị từ chối, mất sĩ diện, cũng không muốn tìm cô nữa, giống như Từ Thiếu An, trở nên thờ ơ lạnh nhạt, chờ xem mọi việc phát triển. Cũng có người cảm thấy bị Trì Dĩ An từ chối, thẹn quá hóa giận, muốn dùng vũ lực cưỡng ép.

Nhưng không ngờ quan hệ của Trì Dĩ An và quán bar rất tốt nên quán bar đã phái người bảo vệ cô ấy. Có lẽ là do Trì Dĩ An thật sự đã kiếm được không ít tiền cho quán bar?

Từ Thiếu An bỗng nổi hứng hỏi Nam Cảnh Hành, “Cậu chủ Nam có ý với cô ta?”

Từ Thiếu An vừa dứt lời, có một người khác phụ họa, “Cậu chủ Nam ra tay, cô ta còn có thể chạy được sao?”

Nam Cảnh Hành không nói gì, không muốn nghe những lời kích tướng của bọn người này. Nếu anh đã từng nói sẽ không quản chuyện của Trình Dĩ An nữa thì tuyệt đối sẽ không quản.

Chỉ có điều vừa mới di chuyển ánh mắt thì thấy cậu con trai thứ hai của tập đoàn Lộ Phong, Tưởng Lộ Hiếu đột nhiên bước ra khỏi đám đông, tiến về phía Trình Dĩ An. Hai người cùng nhau ngồi trước quần bar.

Nam Cảnh Hành nheo mắt đầy nguy hiểm.

Anh nhớ lần đầu tiên lúc phát hiện Trình Dĩ An, người ngồi bên cạnh cô ấy cũng là Tưởng Lộ Hiếu.

Từ Thiếu An bật cười, “Ha, cậu chủ Nam, tên Tưởng Lộ Hiếu này cũng là một trong những người theo đuổi Trình Dĩ An. Là một trong số ít những người sau khi bị từ chối nhưng vẫn không chịu từ bỏ.”

“Thật ra em thấy anh ta không phải không có cơ hội.” Một người khác nói, “Gia thế cũng khá, tướng mạo cũng không tệ, phù hợp với yêu cầu của Trình Dĩ An. Nếu Tưởng Lộ Hiếu chịu khó theo đuổi thêm một thời gian, thể hiện dáng vẻ nghiêm túc muốn qua lại với cô ấy, em nghĩ Trình Dĩ An chạy không thoát đâu. Dù sao cứ lừa để cô ta đồng ý đã rồi hẵng nói, thưởng thức xong rồi bỏ cũng được mà.”

Từ Thiếu An mỉm cười nhìn người đó, “Nếu đã thế, sao cậu không thử đi? Gia thế của cậu cũng khá, tướng mạo cũng không tệ, thử cạnh tranh với Tưởng Lộ Hiếu xem.”

“Haha, cậu đừng nói tôi, bản thân cậu không phải cũng thế sao? Nhưng cũng như cậu đã nói, chúng ta muốn tìm kiểu phụ nữ thế nào mà chẳng có? Cô ta cũng không phải đặc biệt gì lắm, sao phải vì cô ta phí công sức lớn như vậy chứ? Tưởng Lộ Hiếu có thời gian rảnh rỗi như vậy nhưng tôi thì không.”

Nam Cảnh Hành uống một ngụm bia, lên tiếng hỏi: “Ai quen với Tưởng Lộ Hiếu?”

“Đều có quen biết sơ sơ.” Chỉ có Dương Khai phát hiện sắc mặt của Nam Cảnh Hành không đúng lắm, liền đưa mắt nhìn sang phía Trình Dĩ An đang ngồi trước quầy bar.

“Cũng không thể xem là thân thiết lắm, nhưng đều cùng trong một vòng xã giao, thường xuyên gặp mặt ở cùng một điểm, cũng có nói chuyện với nhau.” Dương Khai giải thích.

Từ Thiếu An phản ứng nhanh nhất, ít nhiều đoán được ý của Nam Cảnh Hành. Anh ta không cảm thấy Nam Cảnh Hành thật sự để mắt đến Trình Dĩ An, đại khái chắc cũng giống như họ ban đầu, cảm thấy Trình Dĩ An rất xinh đẹp, nên có chút hứng thú. Cộng thêm nghe mấy người họ kể những lời vừa rồi, nên nhảy sinh chút hứng thú, muốn thử khiêu chiến.

Thế nên anh ta liền chủ động đứng dậy, “Để em đi gọi họ sang đây.”

Từ Thiếu An bước đến trước quầy bar, đứng bên cạnh Tưởng Lộ Hiếu.

“Lộ Hiếu, thật trùng hợp.” Từ Thiếu An mỉm cười nói.

Tưởng Lộ Hiếu quay đầu nhìn sang, cũng mỉm cười, “Thật trùng hợp, đến chơi à?”

“Phải.” Từ Thiếu An chỉ về phía chiếc bàn cách đó không xa, “Hôm nay cậu chủ Nam cũng đến đó.”

Tưởng Lộ Hiếu nghe xong liền nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Nam Cảnh Hành đang cầm chai bia nhìn về phía họ.

Tưởng Lộ Hiếu thật sự rất kích động, rất muốn làm quen với Nam Cảnh Hành, nhưng lại không biết mở lời với Từ Thiếu An thế nào.

Từ Thiếu An mỉm cười nói: “Hiếm khi cậu chủ Nam cũng có mặt ở đây, hay là qua đó ngồi chung đi?”

Tưởng Lộ Hiếu nhìn sang Trình Dĩ An, anh và Trình Dĩ An vừa mới ngồi xuống, đang xây dựng hình tượng thân sĩ nho nhã, bây giờ nói đi là đi, vậy không phải rất mất mặt sao?

Nhưng lại không chú ý thấy, sắc mặt của Trình Dĩ An lúc này đã trắng bệch, hoàn toàn không tự nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.