Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 128: Tát bốp bốm bốp vào mặt



Giọng nói kiêu ngạo lạnh như băng đến tai bọn họ lại giống quả bom nổ ầm ầm.

Tất cả mọi người đều không dám tin tưởng quay đầu nhìn về phía cửa, thế mà thật là Sở Chiêu Dương đứng ở nơi đó!

Âu phục thẳng thớm, cao ráo đẹp trai, đôi mắt đen lạnh như băng quét qua từng người bọn họ.

Mấy người đó lập tức ớn lạnh trong lòng.

Sở Chiêu Dương bước thẳng tới chỗ Cố Niệm, những người đó theo bản năng lùi về phía sau nhường đường cho anh, giống như sợ bản thân ở gần sẽ bị Sở Chiêu Dương báo thù vậy.

Chỉ có Thẩm Hiểu Mạn và Ngôn Sơ Vi vì đứng ở chỗ Cố Niệm nên mới không nhúc nhích.

Ngôn Sơ Vi không dám tin nhìn Sở Chiêu Dương, anh ta lại vì Cố Niệm, đặc biệt tới đây!

Thậm chí, còn chính miệng thừa nhận mình là bạn trai của Cố Niệm!

Ngôn Sơ Vi không khống chế được lửa ghen trong lòng, vừa đố kị vừa căm hận. Vẻ mặt cô ta cứng ngắc, đôi môi kéo căng, thậm chí có chút co giật.

Nhưng Sở Chiêu Dương không thèm nhìn qua cô ta, ánh mắt từ đầu đến cuối tập trung vào người Cố Niệm, không hề chú ý tới người khác.

Cố Niệm vốn đang nín nhịn ủy khuất vì bị người ta đổ oan, bị người ta chất vấn, sau khi nhìn thấy Sở Chiêu Dương liền không nhịn được nữa.

Thật lạ, mỗi lần cô chịu ủy khuất, Sở Chiêu Dương không có ở đây, cô đều chịu được. Nhưng chỉ cần Sở Chiêu Dương vừa xuất hiện bên cạnh, cô liền không nhịn được nữa.

Giống như đứa bé đặc biệt thích khóc trước mặt ba mẹ, để ba mẹ thương mình vậy.

Cố Niệm cố gắng giữ nước mắt nhưng vừa rồi ở nhà vệ sinh mới khóc xong nên bây giờ vành mắt vẫn đỏ.

Sở Chiêu Dương dừng lại trước mặt Cố Niệm, không lên tiếng, trực tiếp ôm Cố Niệm vào trong lòng.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, những người vừa rồi chế giễu Cố Niệm mơ mộng hão huyền, không tự lượng sức, lúc này ai ai cũng há hốc mồm, mặt đầy vẻ không dám tin.

Lý Tư Kỳ lúc này cũng kinh sợ mặt trắng bệch, miệng mở ra khép vào, nhưng cổ họng giống như bị thắt lại, một câu cũng không nói được.

Mặt cô ta lúc xanh, lúc đỏ.

Làm sao có thể...

Chẳng lẽ... chẳng lẽ Cố Niệm thật sự là đang hẹn hò với Sở Chiêu Dương?

Chứ Không phải cái loại quan hệ bạn tình, không phải là bị Sở Chiêu Dương vui đùa chút thôi sao

Làm sao có thể chứ?

Cố Niệm làm sao có thể thật sự trở thành bạn gái của Sở Chiêu Dương được!

Nếu thật sự làm được, cô ta cũng đã sớm tán được cậu ấm nào đó rồi!

Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng Sở Chiêu Dương ôn nhu ôm lấy Cố Niệm, kiên nhẫn vỗ về cô, trên mặt không có một chút sốt ruột nào, thân hình cao ngất rắn rỏi ôm chặt Cố Niệm vào trong lòng, đầy vẻ trân trọng.

“Lại để em chịu uỷ khuất rồi.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói, cúi đầu hôn lên trán Cố Niệm.

Ngôn Sơ Vi ở bên cạnh nhìn đến đỏ mắt, Sở Chiêu Dương lại công khai lộ diện, thừa nhận quan hệ với Cố Niệm, vậy Giang gia thì sao?

Anh ta không quan tâm ư?

Cố Niệm buồn bực lắc đầu, ngón cái của Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: “Không khóc.”

Cố Niệm hít hít mũi, đẩy anh ra.

Sở Chiêu Dương cũng không buông ra, chỉ quay đầu quét về phía những người hoài nghi Cố Niệm, bôi nhọ Cố Niệm kia.

“Cô ấy là bạn gái tôi, vào phòng của tôi thì có gì không đúng?” Sở Chiêu Dương lạnh giọng chất vấn, “Cần phê chuẩn à?”

Mọi người đình trệ, một câu cũng không nói được.

“Cô Cố thân là bạn gái của tổng giám đốc chúng tôi, đương nhiên sẽ lo lắng cho sự an toàn của ngài ấy, muốn tự mình bảo vệ ngài ấy nên mới chủ động xin đi bảo vệ tổng giám đốc.” Hà Hạo Nhiên đứng ở cửa, cất giọng nói.

Thuận tiện cậu ta cũng muốn cho người đi qua hành lang nghe thấy, tránh cho lại lắm mồm.

Vừa vặn lúc này, Lý Thiếu Phong và Phó Vĩnh Ngôn đều trở về, thấy trong phòng làm việc lại có nhiều người tập trung như vậy. Nhìn những gương mặt này đều là lúc trước vì chuyện của Hứa Thành Nghị từng làm khó Cố Niệm, họ liền đoán ra là chuyện gì.

Lý Thiếu Phong vào phòng làm việc, không khách khí nói: “Sao lắm người tập trung ở đây vậy, không có chuyện gì làm à?”

“Chiêu Dương, bọn họ chỉ là...”

Ngôn Sơ Vi còn chưa nói hết, liền bị Sở Chiêu Dương cắt đứt: “Liên quan gì tới cô?”

Bộ dạng Sở Chiêu Dương nói lời này giống như là nói: “Tự lo thân mình đi!”

Ngôn Sơ Vi bị Sở Chiêu Dương làm cho mất mặt, xấu hổ vô cùng.

“Không có, em chỉ là muốn...”

“Liên quan gì đến tôi?” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.

Ngôn Sơ Vi: “...”

Ý là cô và anh ta căn bản không có một chút quan hệ nào, đừng có xen vào việc của người khác.

Sở Chiêu Dương đến nửa ánh mắt cũng không cho Ngôn Sơ Vi, cúi đầu nói với Cố Niệm: “Luật sư tìm Cục trưởng rồi, không cần lo lắng.”

“Được rồi, mọi người đều mau về phòng làm việc của mình đi, chúng tôi còn phải phá án.” Lý Thiếu Phong không khách khí nói.

Những người khác cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này nữa.

Vừa rồi khí thế hung hăng tới giễu cợt Cố Niệm như vậy, kết quả một giây kế tiếp liền bị Sở Chiêu Dương tát vào mặt.

Lúc họ đang định rời đi thì Mạc Cảnh Thịnh dẫn luật sư trở lại. Quét mắt qua những người trong phòng làm việc, anh ta hỏi Lý Thiếu Phong: “Chuyện gì thế này?”

Lý Thiếu Phong nói lại mọi chuyện.

“Giờ làm việc, tự ý rời vị trí.” Mạc Cảnh Thịnh lạnh giọng nói, “Ghi hết tên lại, ghi lỗi xử lý.”

Lời này khiến cho đám người đó hoàn toàn ủ rũ, ai ai cũng vừa tức giận vừa hối hận, nghiến răng nghiến lợi.

Lời này khiến cho đám người đó hoàn toàn ủ rũ, ai ai cũng vừa tức giận vừa hối hận, nghiến răng nghiến lợi.

“Đã nói rõ với Cục trường Trình rồi.” Hạ luật sư mà Sở Chiêu Dương mang tới nói.

Mạc Cảnh Thịnh đi tới trước mặt Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, nói: “Cục trường Trình nói, mặc dù hai người là quan hệ người yêu nhưng đang làm việc lại kéo tình cảm riêng tư vào, cũng không phải biểu hiện nên có. Cho nên xử phạt khai trừ khỏi danh sách cảnh sát có thể miễn, nhưng Cố Niệm làm việc không phân rõ công tư nên vẫn phải xử phạt. Tạm thời cách chức một tháng, viết một bản kiểm điểm, thông báo phê bình toàn cục.”

Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, bả vai cứng ngắc cũng buông lỏng xuống.

Tạm thời cách chức một tháng so với không thể làm cảnh sát nữa thật sự là tốt hơn nhiều.

Hơn nữa, cô quả thật có lỗi, nếu thực sự không truy cứu gì cả, Cục trường Trình cũng không có cách cách ăn nói.

Thông báo phê bình toàn cục, mặc dù nhìn như xử phạt nhưng thực tế là công khai nói rõ quan hệ của cô và Sở Chiêu Dương.

Quan hệ quang minh chính đại yêu đương, tốt hơn lời đồn cô chủ động leo lên giường nhiều.

Mạc Cảnh Thịnh cũng lộ ra nụ cười khẽ: “Sau này chú ý một chút, đừng phạm loại sai lầm này nữa. Đình chỉ bắt đầu từ hôm nay, báo cáo kiểm điểm ngày phục chức nộp lên.”

“Rõ!” Cố Niệm nặng nề gật đầu, không nhịn được bật cười.

Bởi vì lúc Cố Niệm tới liền bị gọi vào phòng làm việc của Cục trưởng nên đồ trong túi xách vẫn chưa lấy ra, lúc này trực tiếp xách túi là có thể đi.

Sở Chiêu Dương che chở cho Cố Niệm, lạnh lùng quét qua từng người rồi mang Cố Niệm rời đi.

Lên xe, Cố Niệm thắt dây an toàn, Sở Chiêu Dương đưa tay xoa đi vệt nước mắt cho cô: “Sao lại không gọi điện cho anh?”

“Sau khi Cục trưởng ra hình phạt này, cả người em đều bối rối, đầu óc trống rỗng, căn bản không nghĩ tới.” Cố Niệm nói, “Sao anh lại biết?”

“Mạc Cảnh Thịnh nói.” Sở Chiêu Dương nói.

Mạc Cảnh Thịnh xem ra vẫn có chút tác dụng.

Cố Niệm thở ra một hơi: “Cũng may chỉ là đình chỉ một tháng tự mình kiểm điểm.”

“Nhân một tháng này, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Sở Chiêu Dương nói rồi cho xe chạy.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cố Niệm đột nhiên nghĩ tới, “Anh còn đang trong giờ làm việc mà nhỉ?”

“Em muốn đi đâu?” Sở Chiêu Dương nhìn cô một cái.

Cố Niệm buồn bực nói: “Không biết, em không muốn để cho mẹ em biết chuyện em bị đình chỉ, nếu không bà sẽ lo lắng em đã phạm sai lầm gì.”

Đôi mắt đen của Sở Chiêu Dương xẹt qua một tia sáng, ngón trỏ gõ tay lái hai cái, hắng giọng, nói: “Đến nhà anh.”

Ngay sau đó, Cố Niệm trong cơn kinh ngạc lại lần nữa bị Sở Chiêu Dương mang về Lan Viên.

“Anh đi làm, em cứ tuỳ ý ở đây. Nếu như không muốn bị mẹ em biết chuyện em tạm thời bị đình chỉ một tháng thì sau này mỗi ngày cứ qua đây, đến tối hãy về.” Sở Chiêu Dương dẫn Cố Niệm vào nhà, nói.

“Nếu như mẹ anh đến thì làm thế nào?” Cố Niệm có chút lo lắng.

“Lần đó là ngoài ý muốn.” Sở Chiêu Dương dừng một chút, “Bà ấy không có chìa khóa, thấy bà ấy không cần mở cửa.”

Cho nên... cứ nhốt Sở phu nhân ở ngoài cửa sao?

Nhưng đó là mẹ anh đấy!

Sở Chiêu Dương suy nghĩ một chút, còn nói: “Người nhà anh đều không có chìa khóa. Không muốn gặp ai thì đừng mở cửa cho người đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.