Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1282: Cô em muốn đi đâu vậy, để bọn anh đưa em đi



Nền đá dưới đầu gối lúc này còn đau đớn hơn nền gạch trong quán bar rất nhiều. Những viên đá nhỏ dưới chân cứa vào da thịt, Trình Dĩ An cố chịu đau, nói: “Cậu chủ Nam, tôi cầu xin anh, tha cho tôi đi!”

Nam Cảnh Hành cắn chặt răng.

Anh có ép cô ấy phải quỳ xuống đâu?

Cô ấy đang làm gì vậy chứ?

Nam Cảnh Hành sải bước về trước, giữ chặt hai bên vai kéo cô đứng dậy.

Trình Dĩ An đã hạ quyết tâm muốn quỳ cho đến lúc anh đồng ý mới thôi, thế nên không phối hợp chút nào, cả người cứ chùn xuống khiến cho Nam Cảnh Hành có muốn kéo cô dậy cũng rất khó khăn.

Hai tay Nam Cảnh Hành nắm chặt hai tay cô, “Cô làm gì vậy?”

“Không làm gì cả, chỉ cầu xin anh sau này đừng làm khó tôi nữa. Cuộc đời của tôi đã khó khăn như vậy rồi, tôi không thể chịu thêm nữa đâu...” Trình Dĩ An bật khóc.

Nam Cảnh Hành im lặng nhìn cô. Cô gái này mới 19 tuổi, đôi vai cô cũng rất gầy yếu, nhưng lại phải gánh vác nhiều chuyện như vậy.

Phải, anh có tư cách gì xem thường cô, làm khó cô?

Cô chỉ dùng cách quật cường riêng của mình, nỗ lực thoát khỏi bùn lầy, nỗ lực giải cứu cuộc sống của mình. Thật ra anh chưa từng xem thường cô.

“Để tôi giúp cô.” Nam Cảnh Hành nói, “Cô nói cô thiếu tiền, cô cần tìm luật sự đòi lại những thứ của ba mẹ cô thì tôi sẽ giúp cô.”

“Không cần.” Trình Dĩ An nói, “Nếu anh thật sự muốn giúp tôi thì cứ làm như những gì tôi vừa cầu xin anh, như vậy tôi đã biết ơn anh lắm rồi.”

“Sao cô lại phải bướng bỉnh như vậy? Để tôi giúp cô có gì không tốt chứ?”

“Tôi cảm ơn ý tốt của anh.” Trình Dĩ An lạnh lùng nói, “Nhưng yêu cầu của tôi chỉ có một. Anh và tôi sau này không quen biết gì nhau, anh cũng đừng làm khó tôi nữa. Những chuyện khác tôi vốn không yêu cầu. Hay là, đến cả chuyện này anh cũng muốn ép tôi? Ép tôi đồng ý để anh giúp tôi?”

Trình Dĩ An nói xong, cũng cảm thấy buồn cười.

Nam Cảnh Hành chầm chậm buông cánh tay cô ra, “Tôi hứa với cô, sẽ không làm khó cô nữa.”

Nhưng không nói sau này sẽ trở thành người xa lạ với cô. Tuy trong lòng vẫn chưa xác định rõ ràng, nhưng sâu trong tiềm thức anh không hề muốn vạch rõ quan hệ với cô.

Trình Dĩ An thở phào nhẹ nhõm. Cô không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng xoay người rời đi.

Nam Cảnh Hành ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, cứ như bị cái gì đó kẹt trong cổ họng. Đến khi cô đi được một đoạn, dáng người thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông, gần như biến mất khỏi tầm mắt của anh. Nam Cảnh Hành đột nhiên sải bước nhanh ra ngoài, đuổi theo sau lưng cô.

Trình Dĩ An liếc nhìn thời gian, giờ này vẫn còn kịp để bắt chuyến tàu ngầm cuối cùng. Chỉ là lúc này số người đi đến ga tàu điện ngầm cũng không còn nhiều nữa. Con đường lớn bình thường dẫn đến ga tàu điện ngầm không may đang sửa cầu vượt. Muốn đi từ đây đến ga tàu điện ngầm, chỉ có thể đi qua con đường nhỏ ở bên cạnh.

Trình Dĩ An không hề muốn đi vào con đường đó chút nào, con đường đó vắng người, tuy thỉnh thoảng cũng có đi vài lần, vốn cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi. Mỗi lần đi vào đó, đều cố gắng đi thật nhanh xông ra ngoài. Ai ngờ cô vừa mới đi được một nửa, liền gặp phải hai người say rượu lảo đảo tiến đến gần.

Một người nhìn có vẻ trẻ hơn một chút, một người thì già hơn, người già hơn đó nhìn chắc cũng đã ngoài bốn mươi. Hai người đi ở phía đối diện, đúng lúc nhìn thấy Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An đột nhiên ý thức được, bộ quần áo hôm nay của mình không đúng lắm. Bộ quần áo này nếu ở chỗ đông người thì không sao. Nhưng trong con hẻm chật hẹp vắng người này thì trở nên rất nguy hiểm. Đặc biệt đối diện còn là hai kẻ say rượu. Hai người đó tuy vẫn chưa làm gì, nhưng trong lòng Trình Dĩ An đã cảm thấy sợ hãi, liền quay đầu đi trở lại. Chỉ có điều chân cô đang mang giày cao gót, vốn không tiện để chạy, chỉ có thể cố gắng tăng tốc bước nhanh hơn.

Ai ngờ hai gã say rượu này quả nhiên chẳng tốt lành gì.

Nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, cộng thêm bên cạnh con đường này còn có rất nhiều quán bar nổi tiếng, liền nảy sinh những suy nghĩ không sạch sẽ. Hai gã đó đưa mắt nhìn nhau, tên trẻ tuổi sải bước đuổi theo.

Lúc vượt qua Trình Dĩ An, bả vai còn cố ý va vào người cô, trực tiếp lách qua người cô vượt lên trước, sau đó đứng chặn trước mặt cô.

“Cô em, đi một mình à?” Gã trẻ tuổi với đôi mắt mơ hồ nói, đánh giá Trình Dĩ An một lượt từ trên xuống dưới.

“Vóc dáng cũng không tệ!”

Trình Dĩ An không nói gì, cúi đầu chỉ muốn vượt qua hắn ta. Nhưng con hẻm chật hẹp thật sự không tiện vượt qua. Gã trẻ tuổi đó hơi dịch người sang một bên, một lần nữa chặn đường đi của Trình Dĩ An.

“Đi đâu vậy?” Gã trẻ tuổi đó hỏi.

Lúc này, gã trung niên cũng lảo đảo bước đến, thỉnh thoảng lại tựa vào tường mới có thể đứng vững, chặn con đường sau lưng Trình Dĩ An.

“Cô em buổi tối ra ngoài chơi à?” Gã trung niên nói, “Đến quán bar sao?”

Trình Dĩ An không nói gì, nói chuyện với những người như thế, càng nói càng dễ xảy ra chuyện. Cô chỉ cúi đầu, dốc hết sức tìm cách rời khỏi đây, nhưng đối phương hiển nhiên không để cho cô đi.

“Haha.” Gã trung niên bật cười một tiếng, “Cô em muốn đi đâu, để bọn anh đưa em đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.