Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1291: Không biết nam cảnh hành đã đi làm chưa?



“Đã rất lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt đi, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu cô sẽ gục luôn đấy.” Nam Cảnh Hành nói.

Trình Dĩ An đúng là đã rất mệt, vừa nói chuyện, mí mắt cũng sụp xuống. Cô gật đầu, không từ chối nữa.

“Cô nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều. Có việc gì thì gọi tôi.”

Nói xong, anh dừng lại một chút, thầm nghĩ với tính cách của Trình Dĩ An, chắc ngay cả lúc thật sự có chuyện, cô cũng không dám gọi anh, liền nói: “Hoặc gọi thím Dương cũng được.”

“Ừm.” Trình Dĩ An đáp.

Nhưng trên thực tế, cô ngay đến thím Dương cũng rất ngại làm phiền.

“Vậy cô nghỉ ngơi đi. Tôi đi trước đây.”

“Ừm.” Trình Dĩ An gật đầu, do dự nói, “… Ngủ ngon.”

Nam Cảnh Hành rời khỏi phòng. Anh bước ra phòng khách thì bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của thím Dương.

Nam Cảnh Hành lúng túng di chuyển ánh mắt, “Có lẽ cô ấy có việc cũng ngại không dám làm phiền chúng ta, làm phiền thím chú ý một chút.”

“Không thành vấn đề.” Thím Dương đáp không chút do dự.

Nam Cảnh Hành có chút khó chịu trước ánh mắt này của thím Dương, đành lặng lẽ trở về phòng ngủ.

Thím Dương lấy một bộ quần áo ngủ của nữ ra. Lần trước sau khi Trình Dĩ An đến, thím Dương đã lập tức chuẩn bị. Thím Dương dù sao cũng đã chăm sóc Nam Cảnh Hành từ khi anh mới chào đời, vậy nên có một số chuyện của anh, bà cũng am hiểu không kém gì bà chủ Nam. Từ lúc Nam Cảnh Hành đưa Trình Dĩ An về nhà, thím Dương liền biết cô gái này chắc sẽ còn dây dưa với Nam Cảnh Hành. Không khéo Nam Cảnh Hành đã để ý cô gái này rồi. Nên thím Dương đã âm thầm chuẩn bị một bộ đồ ngủ, còn chọn thêm vài bộ quần áo có kích cỡ phù hợp với Trình Dĩ An để sẵn ở nhà.

Bây giờ thím Dương về phòng lấy những thứ này, còn rất bái phục khả năng đoán trước của mình, trên đường đến phòng khách còn ngân nga hát.

Trình Dĩ An nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bước ra mở cửa, thấy thím Dương mỉm cười dịu dàng.

“Tôi thấy hôm nay cô không mang theo gì, lần trước sau khi cô đến, tôi cảm thấy chắc cô sẽ còn đến nữa.”

Trình Dĩ An: “...”

Sao lại cảm thấy như vậy chứ?

“Nên tôi đã đi mua quần áo để cô thay, đều là mới cả. Còn đây là vật dụng để tắm rửa, bình thường tôi không trang điểm, trong nhà cũng không có nước tẩy trang, chỉ có sữa rửa mặt.”

“Có những thứ này đã rất tốt rồi ạ.”

“Có việc gì cứ tìm tôi, đừng ngại nhé. Tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.”

Nhưng tối đó Trình Dĩ An vừa đặt lưng xuống ngủ liền ngủ một mạch đến sáng, cũng chẳng có việc gì phải tìm thím Dương giúp đỡ. Cũng may tiết học hôm nay tương đối muộn, Trình Dĩ An tỉnh dậy nhìn đồng hồ, không ngờ đã tám giờ rưỡi rồi. Cô cũng không ngờ cô ở nhà Nam Cảnh Hành lại ngủ say như vậy, ngủ thẳng một mạch đến sáng, nửa đêm cũng không giật mình tỉnh dậy.

Trình Dĩ An vội thức dậy, nhanh chóng sửa soạn, sau đó thay bộ quần áo mà thím Dương đã chuẩn bị cho cô. Trình Dĩ An thật lòng rất cảm kích thím Dương suy nghĩ chu đáo như vậy.

Lúc cô thu xếp xong thì đã 8:45. Không biết giờ này Nam Cảnh Hành đã đi làm chưa. Cô thật sự mong Nam Cảnh Hành đã đến công ty rồi. Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết tối qua bản thân sao lại mặt dày đồng ý ở lại đây nữa. Tối qua đúng là mệt đến hồ đồ rồi, bây giờ tỉnh lại mới thấy hối hận. Mong lát nữa ra ngoài đừng gặp anh ấy, như vậy mới không khó xử.

Cô vừa xuống đến phòng khách, thím Dương đã lên tiếng:

“Cô Trình, cô dậy rồi à?”

Trình Dĩ An ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, bây giờ cháu mới dậy.”

“Ây da, không sao, bây giờ cũng chưa muộn.” Thím Dương mỉm cười nói, “Bữa sáng còn đang nóng hổi đó, cô mau sang ăn đi.”

Trình Dĩ An vốn muốn hỏi Nam Cảnh Hành đã đi chưa, nhưng xuống đến phòng ăn thì không cần hỏi nữa. Vì lúc này Nam Cảnh Hành đang ngồi trước bàn ăn, thong thả thưởng thức bánh mì nướng.

Thím Dương gắp một khúc lạp xưởng vừa chiên đặt lên đĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.