Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 131: Tối nay ở lại đây đi, đừng về nữa



Có điều, lời khẳng định của Sở Chiêu Dương vẫn khiến cô rất vui.

Ăn xong bữa tối, Cố Niệm đang định thu dọn thì Sở Chiêu Dương ngăn cô lại: “Để anh.”

Cố Niệm mím môi cười trộm, nhìn Sở Chiêu Dương dọn từng đĩa từng đĩa về nhà bếp, đổ sạch thức ăn thừa, bỏ bát đĩa vào trong máy rửa bát.

Cố Niệm dựa khung cửa nhìn anh, đột nhiên nảy ra một câu hỏi: “Sở Chiêu Dương, anh bắt đầu thích em từ khi nào thế?”

Sở Chiêu Dương: “...”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy em.

Sở Chiêu Dương lặng lẽ khởi động máy rửa bát.

Cố Niệm thấy anh không trả lời, phồng phồng má, dứt khoát chạy đến bên cạnh anh, thò đầu hỏi: “Sở Chiêu Dương, anh thích gì ở em?”

Sở Chiêu Dương rửa tay, lau sạch nước mới quay đầu nhìn cô, tai giật giật, đỏ bừng.

Cái gì cũng thích.

Thích nghe em nói chuyện, thích hôn em, thích ôm em.

Thích nhìn dáng vẻ em làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, dũng cảm tiến lên.

Thích dáng vẻ em ở nhà làm đồ ăn cho anh, đợi anh tan làm.

Thích nhìn em nhảy nhót đến hỏi anh thích gì ở em.

Em làm chuyện ngốc nghếch gì, anh đều thích.

Lúc em thông minh, anh thích.

Lúc em mơ màng, anh thích.

Tất cả của em, anh đều thích.

Cố Niệm thấy anh trầm mặc không trả lời, lôi ống tay áo của anh lắc lắc giục: “Sở Chiêu Dương, anh mau nói...”

Không đợi cô nói xong, Sở Chiêu Dương trực tiếp đè cô lên cửa tủ lạnh, hạ một nụ hôn nóng bỏng xuống môi cô.

Hai tay bám lấy eo cô nâng lên, mạnh mẽ hôn cô, như muốn cuốn lấy cô từ trong ra ngoài một lần.

Gáy Cố Niệm bị đè chặt lên cửa tủ lạnh, có chút căng nhức, nhưng giờ cô không có thời gian để ý cái này.

Trong miệng, trong hơi thở, chỉ còn lại hương vị của anh.

Đợi Cố Niệm tỉnh táo lại, người đã ngồi ở trên ghế sô pha rồi.

Trong miệng, trong hơi thở, chỉ còn lại hương vị của anh.

Đợi Cố Niệm tỉnh táo lại, người đã ngồi ở trên ghế sô pha rồi.

Cô quên mất Sở Chiêu Dương rời đi lúc nào, chỉ nhớ lúc anh rời đi, hình như nói một câu bên tai cô.

“Điểm nào cũng thích.”

Anh nói, hình như là câu này?

Cố Niệm che gương mặt nóng bừng, lắc lắc đầu.

Anh ấy đã nói câu này sao?

Nhưng với tính cách của Sở Chiêu Dương, cô làm sao cũng không tưởng tượng nổi, anh lại nói ra được câu ấy.

Cho dù có nói ra thật, cô cũng không tưởng tượng nổi dáng vẻ anh lúc đó.

Đều do mình vừa rồi bị anh hôn đến mơ hồ, căn bản là không nghe rõ.

A a a a, muốn nghe anh nói lại lần nữa quá đi!

Đang chán nản suy nghĩ, đột nhiên cô cảm thấy mắt cá chân man mát.

Cô vội vàng nhìn qua, lại thấy Sở Chiêu Dương không biết đã trở lại lúc nào, đang đặt chân trái của cô lên đùi anh.

Ống quần bị đẩy lên, lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Mà anh lại đang thắt một sợi dây màu hồng vàng mảnh trên mắt cá chân cô.

Màu hồng vàng nhẹ nhàng, giống như muốn hoà hợp với màu da của cô. Sợi dây nhỏ nhắn ở trên mắt cá chân cô không chướng mắt chút nào, nếu không nhìn kỹ, e rằng còn không phát hiện được.

“Đây là?” Cố Niệm kinh ngạc nhìn Sở Chiêu Dương.

“Đặc biệt nhờ Văn gia làm.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Bên trong có chip theo dõi do Văn gia đặc chế, tự động nối với điện thoại của anh. Như vậy sau này anh sẽ không sợ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà không tìm được em nữa.”

Cố Niệm đưa tay sờ sợi dây trên mắt cá chân, ở chính giữa sợi dây chuyền có một miếng cán mỏng nhỏ, cũng chỉ to như hạt gạo.

Con chip chắc là đặt ở trong này.

“Cho nên em không được tháo ra.” Sở Chiêu Dương dặn dò.

“Được.” Cố Niệm cúi đầu sờ sờ, “Nhưng sợi dây chuyền nhỏ như vậy, lỡ đứt thì làm thế nào?”

“Không đâu, nó làm từ vật liệu đặc biệt, em có thể giật thử xem.” Sở Chiêu Dương nói.

Cố Niệm bán tín bán nghi cầm dây chuyền lên giật một chút, cô không dùng hết sức nhưng phát hiện sợi dây thật sự bền chắc, liền dùng toàn lực giật thử cũng không kéo ra được.

“Thật là lợi hại.” Cố Niệm khen.

Vừa dứt lời, mắt cá chân liền bị cầm lấy, kéo về phía anh. Cố Niệm kêu lên một tiếng, người đã bị anh kéo lên trên đùi anh. Ngón tay cái của anh chụp lên mắt cá chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trên mắt cá chân Cố Niệm, từng dòng điện vọt lên, không được tự nhiên muốn thu chân lại, nhưng lại bị anh nắm lấy, không chịu buông.

Sở Chiêu Dương giữ chặt lưng cô, hôn lên môi cô. Đôi môi anh nóng bỏng miết trên môi cô, khàn giọng nói: “Tối nay ở lại đây nhé.”

Cố Niệm hô hấp rối loạn, chỉ có thể lắc đầu.

Hơi thở của Sở Chiêu Dương phả lên mắt cô, vô cùng nóng.

“Mấy đêm rồi em đều không về, em sợ mẹ sẽ lo lắng.” Cố Niệm nhẹ giọng nói.

“Không phải em nói với bà là phải tăng ca sao?” Sở Chiêu Dương nói rồi kéo kéo cổ áo mình xuống, hối hận đã mặc hoodie, không có khuy áo.

Anh vừa kéo một cái liền lộ ra xương quai xanh, da thịt trắng nõn nhưng tràn đầy sức mạnh, rất nam tính.

Anh vừa kéo một cái liền lộ ra xương quai xanh, da thịt trắng nõn nhưng tràn đầy sức mạnh, rất nam tính.

“Anh... Anh đừng dùng mỹ nam kế!” Cố Niệm cảm thấy mũi nóng lên, chiêu này thật là quá bỉ ổi rồi.

Sở Chiêu Dương cầm tay cô đặt vào trong cổ áo mình: “Em tự sờ đi.”

Cố Niệm: “...”

Quá bỉ ổi mà!

“Ở lại đây đi.” Sở Chiêu Dương nói giọng khàn khàn.

Cố Niệm đỏ mặt lắc đầu.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cố Niệm bị doạ, như có tật giật mình vội vàng thu tay lại.

“Em… Em đi mở cửa!” Cố Niệm nhân cơ hội nhảy xuống, kết quả chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã.

Sở Chiêu Dương ấn cô ngồi lên ghế sô pha, nghiến răng nói: “Anh đi mở.”

Ai mà đáng ghét vậy, sao lại chọn đúng lúc thế chứ!

Sở Chiêu Dương đen mặt lại đi tới cửa, Cố Niệm nhân cơ hội vội sửa sang lại quần áo của mình, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Sở Chiêu Dương liền không nhịn được mà cười trộm.

“Anh!” Cố Niệm ngồi yên, nghe thấy ngoài cửa là giọng nói vui mừng của Sở Điềm.

Sở Chiêu Dương đen mặt lại cho cô đi vào, còn rất không vui: “Tối rồi sao lại đột nhiên tới đây.”

“Em tới hỏi chút tình hình của Niệm Niệm nhà anh.” Sở Điềm đi vào, phát hiện Cố Niệm đang ở đây, vội vàng chạy qua, “Niệm Niệm, cậu ở đây à! Cậu ổn cả chứ?”

“Đều ổn cả.” Cố Niệm cười nói.

“Mặt cậu đỏ vậy? Có phải tớ quấy rầy đến hai người rồi không?” Sở Điềm nháy nháy mắt, ái muội hỏi.

“Không có! Tuyệt đối không có!” Cố Niệm chột dạ đứng lên, “Tớ…Tớ cũng đang định đi đây.”

Sở Chiêu Dương lạnh lùng liếc Sở Điềm.

Thần kinh Sở Điểm có lớn nữa cũng biết mình quả thật là tới không đúng lúc.

Sở Điềm rụt rụt cổ, cười khan nói: “Cái gì nhỉ, hay tớ đi trước đây.”

“Không phải vậy, cậu đừng có suy nghĩ nhiều.” Cố Niệm vội lôi lấy Sở Điềm: “Tớ cũng vốn đang định đi.”

Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ nói: “Anh đưa em về.”

“Em cũng đi!” Sở Điềm giơ tay nói.

Sở Chiêu Dương: “...”

Có phải em gái ruột không vậy!

***

“Bốp!”

Giang Hướng Tuyết tức giận, mất khống chế, dùng sức đặt cái ly lên bàn, một tiếng vang thật lớn đột ngột vang lên trong quán cà phê.

Khách trong quán đều nhìn qua đây.

Giang Hướng Tuyết cũng không để ý sắc mặt của người khác, khuôn mặt vặn vẹo nhìn Ngôn Sơ Vi: “Anh ta thật sự nói như vậy? Ngay trước mặt của mọi người, thừa nhận quan hệ của anh ta và Cố Niệm?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ, cô không phải là sắp đính hôn với anh ta sao? Cố Niệm kia là thế nào? Tôi không muốn để cho cô chẳng hay biết gì, cho nên mới…” Ngôn Sơ Vi mặt đầy vẻ quan tâm, “Cô bình tĩnh chút, nguôi giận đi, Nếu không… Ai, tôi cũng không biết nói chuyện này với cô, rốt cuộc có đúng hay không.”

“Đúng, sao lại không đúng chứ? Cô không nói thì tôi sẽ ngu ngốc không biết gì hết!” Giang Hướng Tuyết cười lạnh nói, tức giận ngực liên tục phập phồng.

Giang Hướng Tuyết căm hận rít ra từ kẽ răng: “Cố Niệm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!”

“Nói cho cùng cô ta là người thứ ba, cô mới là người mà phụ huynh hai bên đều khẳng định.” Ngôn Sơ Vi thở dài, “Chỉ là không biết Cố Niệm rốt cuộc làm thế nào, tại sao những người đàn ông đó ai ai cũng đều cảm thấy cô ta tốt?”

“Còn có ai bị mù lại nhìn trúng cô ta nữa?” Giang Hướng Tuyết giễu cợt nói.

“Thầy giáo trong trường Cố Niệm trước kia cũng có chút ý tứ với cô ta. Hơn nữa…” Ngôn Sơ Vi lúng túng nói, “Em trai tôi cũng bị cô ta mê hoặc đến điên đảo thần hồn.”

“Nhưng tôi nghe nói em trai cô đã chết rồi mà.” Giang Hướng Tuyết nói.

Biểu tình của Ngôn Sơ Vi cứng đờ, Giang Hướng Tuyết không suy nghĩ chút nào đến tâm tình của cô ta, trực tiếp nói ra như vậy khiến cô ta rất không thoải mái.

Nhưng Ngôn Sơ Vi vẫn chịu đựng, nói: “Đúng vậy, cho nên tôi mới càng tức giận hơn. Em trai tôi vừa mới qua đời không bao lâu, cô ta không khổ sở vì nó chút nào thì thôi đi, chẳng mấy chốc lại đi quyến rũ người khác, còn chủ động đi quyến rũ Sở Chiêu Dương. Tôi thấy không đáng thay em trai tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.