Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1318: Con muốn nam cảnh hành, anh ấy chỉ có thể là của con! (1)



Một lát sau, đã thấy Nam Cảnh Hành cùng Trình Dĩ An đi vào. Nam Cảnh Hành vẫn nắm tay Trình Dĩ An. Liên Bách Nghê nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay, hận không thể dùng ánh mắt giằng tay Trình Dĩ An ra.

Nghe được chuyện Nam Cảnh Hành yêu đương với Trình Dĩ An từ Hoa Hàm Huyên, cô ta đã tức điên người, nhưng vẫn tự lừa mình dối người cho rằng Trình Dĩ An sẽ không bên Nam Cảnh Hành được lâu.

Ngay cả Nam Cảnh Hành ở trước mặt cô ta nói rõ ràng như vậy, Liên Bách Nghê vẫn có thể dối mình dối người tự cho mình là vợ sắp cưới của Nam Cảnh Hành, thì càng đừng nhắc đến chuyện này.

Lúc tối, khi nhìn thấy bức ảnh trên mạng, Liên Bách Nghê tức đến mức ném vỡ cả điện thoại trong tay. Nhưng nhìn ảnh có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không bằng bây giờ tận mắt thấy Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An nắm tay nhau.

Nam Cảnh Hành luôn không hòa nhã với cô ta, đặc biệt là sau khi từ chối thẳng thừng còn càng lạnh nhạt với cô ta hơn. Nhưng cũng không thấy anh quan tâm đến người con gái nào, với ai cũng đều hờ hững. Cho nên, dù Liên Bách Nghê sốt ruột nhưng cũng không nôn nóng đến mức lòng như lửa đốt. Cô ta tin chắc rằng, chỉ cần bà Nam vẫn còn yêu thích cô ta, cuối cùng người kết hôn với Nam Cảnh Hành vẫn sẽ là cô ta. Nhưng không ngờ Trình Dĩ An lại nhảy ra giữa chừng.

Nhưng có vẻ bà Nam hoàn toàn không cảm thấy Trình Dĩ An có gì không tốt. Bất luận xuất phát từ nguyên do gì, trước mặt hai mẹ con nhà họ Liên, bà Nam vẫn rất niềm nở với Trình Dĩ An.

Bảo Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An ngồi xuống, lúc này bà mới ngại ngùng nói với bà Liên: “Hồi chiều, Cảnh Hành nói sẽ dẫn bạn gái về cho chúng tôi xem mặt. Nhưng không ngờ chúng lại về vào lúc này.”

Nụ cười trên gương mặt bà Liên hơi méo đi, lời của bà Nam không phải ý nói hai mẹ con bà ta đến không đúng lúc sao?

Bình thường, thấy chủ nhà có việc, những người biết điều sẽ chủ động chào ra về. Nhưng bà Liên mặt dày quen rồi, đến lúc này vẫn giả vờ không hiểu ý của bà Nam. Bà ta còn lấy thái độ của một trưởng bối xét nét Trình Dĩ An khiến bà Nam không vui. Trình Dĩ An là bạn gái của con trai bà, bây giờ bà Liên lại dùng thái độ của mẹ chồng đi xét nét Trình Dĩ An, ý là sao chứ? Bà còn chưa nói gì, một người ngoài như bà ta làm như vậy thật là buồn cười.

Nam Cảnh Hành dẫn Trình Dĩ An ngồi xuống, bà Liên lại nói: “Cô Trình quen Cảnh Hành từ bao giờ thế? Bây giờ đang làm gì? Ba mẹ thì sao?”

Nam Cảnh Hành lạnh lùng nhìn qua, phì cười, không chút kiêng kị, mỉa mai: “Cô ấy làm gì, ba mẹ thế nào bà không biết sao? Không phải xem tin tức bùng nổ trên mạng mới đến sao?’

Nụ cười trên môi bà Liên cứng đờ, “Tin gì thế? Chúng tôi không biết, sao cháu lại nói như vậy chứ?”

“Ồ, vậy tối nay chỉ đơn thuần đến chơi thôi sao?” Nam Cảnh Hành nói.

“Cảnh Hành!” Bà Nam quở trách, bảo anh chú ý lễ phép.

Nam Cảnh Hành không nói gì nữa.

Nam Cảnh Hành không nói, Trình Dĩ An đương nhiên cũng sẽ không nói gì. Cũng không biết có phải đã dặn trước với nhau không mà bà Nam cũng không nói gì. Còn Nam Ngộ Trạch từ khi hai mẹ con nhà họ Liên đến đây, ông chẳng nói một câu nào.

Phòng khách yên tĩnh khiến người ta bối rối, giống như mọi người đang thi xem ai sẽ phải lên tiếng trước. Bà Nam tự nhiên ăn hoa quả, uống trà. Nam Cảnh Hành xiên một miếng dưa hấu cho Trình Dĩ An. Trình Dĩ An nhận lấy, mỉm cười biểu thị cảm ơn, cũng không nói chuyện.

Cô đoán được ý của nhà họ Nam không nói chuyện là muốn làm cho bà Liên và Liên Bách Nghê khó chịu, để bọn họ ở đây cũng không thoải mái.

Vừa rồi khi ở ngoài cô còn căng thẳng, lúc này không biết có phải bởi vì có bà Liên và Liên Bách Nghê làm ầm ĩ khiến Trình Dĩ An lại không thấy căng thẳng nữa.

Cô tựa vào Nam Cảnh Hành thoải mái ăn dưa hấu.

Vì thế, trong phòng khách chỉ có tiếng ăn dưa hấu sồn sột của cô, không khí vô cùng lúng túng.

Nam Cảnh Hành rất tự nhiên xiên hoa quả cho Trình Dĩ An.

“Ha ha.” Bà Liên cuối cùng không chịu được, cười gượng, “Nếu các người còn có việc, tôi và Bách Nghê xin phép về trước, hôm khác sẽ đến.”

Vẫn còn hôm khác?

Bà Nam vừa mỉm cười khách sáo, gương mặt lập tức cứng lại.

Không thể không cho họ đến được.

Trình Dĩ An cũng đứng dậy theo Nam Cảnh Hành. Nam Cảnh Hành không khách sáo nói: “Nếu như bà Liên còn muốn đến thì đến một mình là được, đừng dẫn theo cô Liên.”

“Anh Nam, anh nói câu này là có ý gì?” Liên Bách Nghê mặt biến sắc nói.

Nam Cảnh Hành nói: “Tôi sợ Dĩ An sẽ hiểu lầm. Một cô gái không có quan hệ gì với nhà chúng tôi, ngày nào cũng chạy đến nhà lấy lòng mẹ tôi, còn nói với bên ngoài là vợ sắp cưới của tôi, cô coi bạn gái chính thức của tôi là gì chứ? Mong cô Liên sau này đừng làm như vậy nữa, cũng đừng nói những câu như vậy, không chỉ bạn gái tôi hiểu lầm mà còn làm xấu danh tiếng của tôi ở bên ngoài.”

Liên Bách Nghê cực kỳ đau lòng, sao lại làm xấu thanh danh của anh chứ? Lẽ nào có quan hệ với cô ta khiến anh khó xử sao?

“Anh Nam, sao anh có thể nói như vậy? Rõ ràng hai nhà chúng ta đã hứa hẹn từ nhỏ rồi mà! Anh chưa từng phản đối, sao lại…” Nói rồi, Liên Bách Nghê căm hận nhìn Trình Dĩ An.

Nhất định là cô ta!

Nếu như không phải cô ta, Cảnh Hành sẽ không như vậy.

“Cô nhìn Dĩ An làm gì?” Nam Cảnh Hành kéo Trình Dĩ An ra phía sau người, che chắn cho cô, không để cho Liên Bách Nghê nhìn nữa.

“Lời nói đùa hồi nhỏ cũng giống như câu trêu đùa lũ trẻ trong nhà nói ai đó ở cùng lớp là bạn gái của mình, chẳng lẽ là bạn gái thật à?”

“Cô nói tôi chưa từng phản đối?” Nam Cảnh Hành lạnh lùng nói, “Ở đây, ngay tại phòng khách này, trước mặt hai mẹ con cô, tôi đã nói rất rõ ràng, cô không phải người tôi thích, đừng có đi đùa giỡn lung tung như vậy, không tốt cho ai cả, người ngoài hiểu lầm càng không tốt. Nhưng hai mẹ con cô thì sao? Coi lời nói của tôi như gió thoảng mây bay, vẫn coi như không có chuyện gì, lấy danh nghĩa nói đùa, liên tục vin tôi với cô lại với nhau.”

“Với bên ngoài, tuy cô không nói thẳng cô là vợ sắp cưới của tôi, nhưng cách nói chuyện rồi thái độ đến việc làm của cô đều đủ để khiến người khác hiểu lầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.