“Sao lại phải phiền phức như vậy? Cảnh Hành, con giải quyết cho cô ấy không phải được rồi sao?”
Trình Dĩ An vội xua tay, “Không được, đây là chuyện riêng của cháu. Anh ấy giúp cháu tìm luật sư, còn cho cháu mượn tiền, cháu đã ngại lắm rồi, tiền nhất định cháu sẽ trả!”
Tuy bà Nam không để ý, nhưng nghe Trình Dĩ An nói vậy, bà vẫn rất hài lòng.
Kinh nghiệm từng trải của Nam Ngô Trạch phong phú nên có thể trò chuyện với Trình Dĩ An từ những chuyện có liên quan đến ngành học của cô đến chuyên ngành khảo cổ của ba mẹ cô. Nam Ngộ Trạch thấy Trình Dĩ An có thể đáp lại những câu hỏi liên quan đến khảo cổ thì rất kinh ngạc.
“Cháu học chuyên ngành khảo cổ à?” Nam Ngộ Trạch hỏi.
“Dạ không? Trình Dĩ An dừng lại một chút, “Thật ra, cháu vốn không thích chuyên ngành này, vì đây là công việc đã cướp mất mạng sống của ba mẹ cháu. Nhưng công việc này lại là niềm đam mê suốt đời của họ. Lúc họ qua đời, cháu còn rất nhỏ, cháu không muốn theo thời gian dần dần quên mất họ, thế nên dù không yêu thích, cháu vẫn thường xuyên đọc những quyển ghi chép mà ba mẹ cháu để lại. Cháu chỉ muốn thông qua những kiến thức này để nhớ tới ba mẹ cháu”
Nam Ngộ Trạch gật đầu, đối với cô gái này ông cũng rất yêu thích. Cô vốn không phải kiểu người không hiểu nhưng vẫn giả và là hiểu, gặp phải điều gì không hiểu sẽ nói. Lời lẽ, ngữ khí nói chuyện đều làm cho người khác thoải mái.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Nam Cảnh Hành nói: “Ba, mẹ, con đưa Dĩ An về trường trước, bằng không ký túc xá của em ấy sẽ đóng cửa mất”
Điều này càng làm hai ông bà hài lòng hơn. Cô gái này có thể giữ gìn nguyên tắc của mình, vốn không vì mối quan hệ với Nam Cảnh Hành mà nôn nóng thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
Trước khi hai người đi, bà Nam còn nắm chặt tay Trình Dĩ An, “Nếu đã biết nhà bác, sau này phải thường xuyên bảo Cảnh Hành đưa cháu đến chơi. Cháu cứ xem nơi này như nhà của mình”
Sau đó, lại nói với Nam Cảnh Hành: “Trước đây con bảo bận công việc không thường xuyên về nhà, nhưng bây giờ cũng đã có bạn gái rồi, không thể như trước nữa. Nhớ phải thường xuyên đưa Di An về chơi”
“Vâng” Nam Cảnh Hành mỉm cười đáp.
“Cũng sắp đến tết Trung thu rồi” Bà Nam đột nhiên nhớ ra chuyện này, “Chị bằng hôm đó đưa Dĩ An cùng trở về đi”
Hốc mắt Trình Dĩ An cay cay. Đã rất nhiều năm rồi cô không được đón tết Trung thu. Từ sau khi cô được đón về nhà Hạ Kính Bắc, mợ và Hạ Thanh Thanh đều không muốn nhìn thấy có nên đã chọn một ngôi trường nội trú ở ngoại ô cho cô.
Với tính tình của cả nhà Hạ Kính Bắc, đương nhiên không thể chọn những trường học đắt cho cô, chi phí ký túc xá của trường đó rất rẻ, học phí cũng không cao. Điểm tốt duy nhất chính là chất lượng giảng dạy của ngôi trường đó rất tốt và quản thúc học sinh rất nghiêm khắc.
Trình Dĩ An đã ở trong ngôi trường đó học ba năm cao trung. Ngoài dịp Tết không thể không trở về, còn lại đến cả kỳ nghỉ đông nghỉ hè, cô đều ở lại trong trường. Cô dốc hết sức mình như tất cả học sinh toàn trường muốn thi đậu vào một trường đại học thật tốt, muốn dựa vào việc học để đổi dời, tự lực cánh sinh.
Cô thi vào đại học B, ngoài sự nỗ lực của bản thân, còn có một phần là vì chất lượng giảng dạy của ngôi trường đó quả thật rất tốt.
Bây giờ bà Nam nhắc đến chuyện này, hốc mắt Trình Dĩ An cay cay, một cảm giác chua xót xộc lên mũi.
“Đứa bé ngoan!” Bà Nam vỗ vỗ lên vai của Trình Dĩ An, “Sau này, cháu có thể theo Cảnh Hành về đây đón lễ. Nếu cháu đồng ý, Tết cũng có thể đến đón cùng gia đình bác. Còn về gia đình cậu cháu, cứ xem như không có là được.”
Đối đãi như vậy với cô con gái duy nhất mà chị mình để lại, đúng là không có lương tâm.
“Cứ quyết định vậy nhé, Cảnh Hành, Trung thu nhớ đưa Dĩ An trở về”
“Vâng a.”
Lúc này thím Quan đem hai hộp lớn ra, bên trong đựng hai chiếc bánh Trung thu to.
Bà Nam nói: “Đây là bánh Trung thu Lưu Tâm bác được bạn tặng, cháu mang về ăn cùng với bạn cùng phòng nhé”
Bà Nam nghĩ Trình Dĩ An đã theo Nam Cảnh Hành đến ra mắt người lớn, nếu không mang gì về, bạn cùng phòng của cô chắc sẽ nói nhà họ Nam không thích Trình Dĩ An mất. Bà không thể để Trình Dĩ An bị người khác hiểu lầm như vậy.
Trình Dĩ An còn chưa kịp nói gì, Nam Cảnh Hành đã đưa tay đón lấy.
Trình Dĩ An rất ngại, “Cháu đến đây, cũng không mua quà gì, ngược lại còn mang đồ về”
“Con bé ngốc này, đừng tính toán nhiều như vậy, cháu còn là sinh viên, có thể mua gì chứ? Hơn nữa, không phải cháu còn phải thưa kiện sao? Nếu cháu thật sự mua quà đến, bác sẽ không vui đâu. Hơn nữa, chỉ là hai hộp bánh Trung thu thôi, cháu cũng đừng đặt nặng quá. Sau này đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì chứ?”
“Anh cũng đã nhận thay em rồi, không sao đâu” Nam Cảnh Hành nói. “Phải đó, tối nay đưa cháu đến cũng là quyết định đột ngột của Cảnh Hành, cháu cũng không kịp chuẩn bị không phải sao?” Bả Nam lại nói.
Trình Dĩ An lại cảm thấy rất có lỗi với sự yêu mến và tin tưởng của bà Nam. Bà Nam thật sự đã xem cô như bạn gái của Nam Cảnh Hành để đối đãi. Nhưng trên thực tế thì chuyện yêu đương giữa cô và Nam Cảnh Hành là giả, cô chẳng qua chỉ là một lá chắn mà thôi. Nếu sau này để bà Nam biết được chân tướng, nhất định sẽ rất thất vọng.
Bà Nam thật sự rất tốt, Trình Dĩ An chưa từng tiếp xúc với các phu nhân của các gia tộc danh môn. Nhưng hôm nay gặp phải bà Liên và Liên Bách Nghệ thì cô mới biết, bất luận ở đâu, thật sự loại người nào cũng có, hoàn toàn không liên quan đến thân phận địa vị. Bất luận ai làm con dâu của bà Nam, đều là phúc phần. Chỉ tiếc là phúc phần này không đến lượt cô. Đợi chân tướng phơi bày, cô thật sự không biết phải đối mặt với bà Nam như thế nào nữa.
Trình Dĩ An chào tạm biệt ông bà Nam, rời khỏi nhà họ Nam, tâm trong liền chùng xuống.
“Sao vậy?” Nam Cảnh Hành hỏi, “Một cô gái trẻ, sao suốt ngày cứ ủ rũ như vậy chứ?”
Suy nghĩ một lúc, anh bật cười, “Không lẽ vì không mang quà đến nên trong lòng vẫn thấy áy náy sao. Tôi đã nói rồi, em đừng cứ suy nghĩ nhiều, cứ thả lỏng một chút, không sao đâu. Chẳng có ai thập toàn thập mỹ cả, em còn muốn kiếp này của mình phải làm mọi chuyện hoàn hảo hết cả sao?”
“Không phải.” Trình Dĩ An lắc đầu, tâm trạng càng ngày càng nặng nề, “Bác gái thật sự là một người rất tốt.”
Trình Dĩ An đã bắt đầu ngưỡng mộ cô gái sau này có thể trở thành con dâu của bà Nam. Người ta nói kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Giữa mẹ chồng và nàng dâu thường luôn có một vài điểm bất hòa và mâu thuẫn. Để sống tốt với nhau, luôn cần có sự nhẫn nhịn của một hoặc cả hai bên. Người giống như bà Nam thật sự rất hiếm có.
“Nhưng hai chúng ta giả vờ yêu nhau là chúng ta đã gạt bác Nam. Bác Nam tốt như vậy, thật lòng đối đãi với tôi, nhưng tôi lại gạt bác ấy. Bác ấy rất mong anh có người yêu rồi kết hôn. Nhưng tất cả những việc này đều là giả. Đến khi bác ấy biết được chân tướng nhất định sẽ rất thất vọng” Trình Dĩ An rầu rĩ nói, “Chỉ cần nghĩ đến việc này, tôi lại cảm thấy không có mặt mũi đối diện với bác ấy”
Nam Cảnh Hành cong môi, hóa ra là vì chuyện này.
“Chuyện này không phải rất đơn giản sao, em biến nó thành thật là được rồi.” Nam Cảnh Hành nói.
Trình Dĩ An còn chưa phản ứng kịp, vô thức đáp, “Chuyện này sao có thể biến thành thật chứ?”
Sau đó cô mới kinh ngạc quay lại nhìn anh, “Anh... anh có ý gì chứ?”
Nam Cảnh Hành vốn muốn đợi thêm một thời gian nữa. Từ trước đến nay, cổ đều cố gắng giữ khoảng cách với anh khiến anh cho rằng cô không thích anh. Nhưng hôm nay ở bên nhau, anh vui mừng phát hiện, đối với sự tiếp cận của anh, cô sẽ căng thẳng, sẽ đỏ mặt, vốn không phải không chút động lòng. Chỉ cần cô không bài xích anh là được. Hơn nữa, người cũng đã được anh sắp xếp vào công ty làm việc rồi. Ban ngày có thể gặp nhau ở công ty, tan làm lại có thể tiếp tục gặp mặt. Chỉ có điều kế hoạch đột nhiên có thay đổi, ai ngờ sau khi Trình Dĩ An gặp bà Nam lại áy náy như vậy. Thấy cô khó xử như vậy, anh cũng không thể thờ ơ được nữa. Nếu đã chuyển chủ để sang việc này, anh cũng muốn dứt khoát nói rõ, tránh để Trình Dĩ An luôn cứ lấy chuyện yêu đương giả này ra để nói.
“Em hoảng hốt đến vậy sao? Anh đáng sợ thế à?”
Trình Dĩ An cũng đã từ từ bình tĩnh lại, “Anh đùa gì vậy chứ?”
Nam Cảnh Hành thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh không nói đùa”