Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1328: Vẫn luôn muốn làm thế (1)



Nhưng bây giờ Trình Dĩ An lại không muốn thừa nhận chuyện tình cảm với anh.

Vẻ mặt Nam Cảnh Hành đầy ẩn ý gật đầu, “Ừm, anh biết rồi.”

Trình Dĩ An đơn thuần cho rằng Nam Cảnh Hành đã đồng ý với mình nên cũng không nói gì nữa, cả người cũng thả lỏng.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai người chính thức bên nhau, rất có ý nghĩa kỷ niệm. Trình Dĩ An len lén ghi chú lại ngày hôm nay trong số ghi chép của điện thoại mình. Trước đây cô không có thời gian cũng không có tâm trí để yêu đương, đương nhiên cũng không biết những người yêu nhau có thể làm những gì. Nam Cảnh Hành lại càng không biết. Là hai lính mới trong tình yêu, cuối cùng hai người vẫn quyết định làm theo những chiêu thức yêu đương cũ là đi xem phim.

Vừa khéo gần đây có một bộ phim siêu anh hùng đang ra mắt, xem đánh giá cũng không tệ, hơn nữa cốt truyện nhẹ nhàng hài hước, rất thích hợp với họ.

Bộ phim rất hay, Trình Dĩ An không ngờ rằng kỹ thuật điện ảnh bây giờ lại tuyệt như vậy. Sau khi ra ngoài, Trình Dĩ An vẫn hưng phấn, gương mặt nhỏ đỏ bừng, “Phim bây giờ hay thật đấy, hoàn toàn khác với những gì trước đây em được xem”

Do quá kích động nên cố quên cả thẹn thùng, ôm lấy cánh tay của Nam Cảnh Hành.

Ngay bên cạnh có hai cô gái dường như là nữ sinh cao trung đi ngang qua, nghe thấy những lời của Trình Dĩ An, bật cười một tiếng. Kiểu phim IMAX3D này đã có nhiều năm rồi, chẳng có gì mới lạ, cô ta lại giống như lần đầu tiên được xem vậy.

Trình Dĩ An lập tức ý thức được phản ứng của mình có lẽ có phần quá lố rồi. Đã rất lâu rồi cô không đi xem phim, nhưng người khác chắc chắn đã quen với việc này từ lâu.

Trình Dĩ An đỏ mặt, ngượng ngùng buông tay Nam Cảnh Hành ra, “Hình như em làm mất mặt rồi.”

Bàn tay cổ vừa mới thu lại, giữa chừng đã bị Nam Cảnh Hành kéo trở lại, một lần nữa ôm lấy cánh tay anh.

“Sợ gì chứ, trước đó em vẫn luôn nỗ lực để vào đại học B nên mới không có thời gian rảnh để đến đây.” Nam Cảnh Hành giữ chặt bàn tay cô, “Bình thường anh bận rộn làm việc, hiếm có thời gian đến đây xem, cũng không ngờ bây giờ rạp chiếu phim lại tiến bộ như vậy. Sau này hai chúng ta dành thêm thời gian đến xem nhiều hơn là được.”

Trình Dĩ An lắc đầu, “Nếu có bộ phim nào thật sự yêu thích hẫng đến xem, bằng không sẽ tốn thời gian lắm, anh còn phải bận việc mà.”

“Hôm nay không bận gì, tiếp theo chúng ta đi đâu đấy?” Trình Dĩ An ở trước mặt anh vẫn còn một chút căng thẳng, phải làm cho cô thả lỏng hơn mới được.

Trình Dĩ An cũng hiếm khi được vui chơi thỏa thích như vậy, từ rạp chiếu phim bước ra, nhìn thấy phía đối diện có một khu vui chơi giải trí, liền kéo Nam Cảnh Hành vào đó chơi.

Đến tối Trình Dĩ An được Nam Cảnh Hành đưa về ký túc xá, trên tay cô còn xách về rất nhiều thú nhồi bông.

Sau vài lần đứng trước cửa ký túc xá, mọi người đối với sự xuất hiện thường xuyên của Nam Cảnh Hành ở đại học B cũng không còn kinh ngạc như trước. Vậy nên Trình Dĩ An cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

“Ngày mai anh có đến không?” Trình Dĩ An hỏi.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Nam Cảnh Hành hỏi.

“Ngày mốt em đã phải đến công ty rồi nên ngày mai em muốn đến thư viện tìm một vài tư liệu về công việc hiệu đính. Em cảm thấy công việc đó tuy nghe ra có vẻ rất đơn giản, nhưng trên thực tế nếu bắt đầu làm việc vốn lại là một chuyện khác, em lại là người ngoài ngành, trước đây chưa từng tiếp xúc với công việc này. Không thể khiến bản thân ngay lập tức có thể thành thạo, nhưng ít nhất cũng không muốn gây cản trở cho những đồng nghiệp khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.