Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 141: Em sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa



“Đừng khách khí.” Sở Chiêu Dương ngẩn người, “Sau này, thím bảo vệ Cố Niệm cho tốt là được rồi.”

Cố Niệm không ngờ Sở Chiêu Dương lại nói vậy, nhất thời đỏ mặt, khóe miệng không khỏi cong lên.

Thím Dư ngẩn người, rồi cũng nở nụ cười, gật đầu lia lịa: “Được.”

Sau khi thím Dư đi, Cố Niệm để Sở Chiêu Dương ngoan ngoãn ngồi trong phòng ăn đợi, còn mình thì đi luộc sủi cảo cho anh.

Sở Chiêu Dương liếc mắt nhìn quầy bếp, anh không muốn ra ngoài chờ, kiên quyết ngồi ở quầy đợi, hỏi: “Em ăn rồi à?”

“Em ăn một chút rồi.” Cố Niệm nói, “Em không muốn ăn nhưng thím Dư đã nấu xong rồi nên nếu không ăn thì cũng không hay lắm.”

Nhân lúc chờ luộc sủi cảo, Cố Niệm pha hai bát nước chấm, bày trên quầy bếp để lát nữa ăn ở đây luôn.

Cố Niệm vớt bánh ra, đặt lên đĩa bày trên bàn.

“Anh ăn thử đi.” Cố Niệm cười nói, tay chống cằm chờ đợi lời nhận xét của Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương nhìn cô, hình như từ đầu đến cuối cô không hề hỏi đến chuyện đính hôn, tóm lại là sao chứ?

Giống như cô cố ý trốn tránh, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sở Chiêu Dương cầm đũa, gắp chiếc sủi cảo nóng hổi, vỏ bánh trắng nõn còn có thể nhìn rõ được cả nhân bánh nhàn nhạt bên trong.

Chiếc sủi cảo trắng trẻo mũm mĩm, vô cùng thích mắt.

Cắn một nửa bánh, bên trong nhân bánh đầy đặn, còn có chút nước sốt chảy ra. Hạt ngô thơm ngọt, vị nấm hương đậm đà, cắn một miếng còn thấy vị giòn giòn, vô cùng ngon miệng.

Sở Chiêu Dương ra sức gật đầu: “Ngon lắm.”

Nói rồi đưa nốt nửa miếng bánh còn lại vào miệng, lại gắp tiếp một chiếc nữa, nhúng vào nước chấm rồi cho cả chiếc bánh vào miệng.

Có lẽ là rất đói và chiếc bánh vừa rồi đã khơi dậy cảm giác thèm ăn nên Sở Chiêu Dương ăn rất nhanh.

Cố Niệm nhìn thấy anh ăn ngon miệng, bản thân cô cũng thấy thèm. Cô không đói, nhưng nhìn thấy Sở Chiêu Dương liền không nhịn được gắp một chiếc bánh chậm rãi ăn.

Sở Chiêu Dương ăn nhanh, mồ hôi trên trán túa ra, vầng trán cũng hơi đỏ lên.

Chỉ một lát sau, anh đã ăn hết sủi cảo Cố Niệm làm.

Hai người yên lặng ăn, không ai nói gì.

Hai người yên lặng ăn, không ai nói gì.

Cố Niệm vừa ăn, vừa không nhịn nổi nhìn Sở Chiêu Dương, như thể nhìn xong hôm nay sẽ không còn cơ hội nhìn nữa vậy.

Sở Chiêu Dương đứng dậy, mang chiếc đĩa trống trơn và đôi đũa vừa ăn đặt trong máy rửa bát.

Cố Niệm không biết cô còn có thể làm gì nữa, nghĩ ngợi một lát rồi định rời khỏi phòng khách.

Cô vừa đứng dậy đã bị Sở Chiêu Dương kéo lấy cổ tay.

“Tại sao không hỏi anh chuyện đính hôn?” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói.

Cố Niệm cúi đầu, cố trốn tránh ánh mắt anh.

Ánh mắt cô nhìn qua chỗ khác, cô nói: “Chẳng phải anh nói là sẽ không đính hôn với cô ta sao?”

Sở Chiêu Dương ngẩn người, không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa Cố Niệm đến phòng khách ngồi xuống rồi mới nói: “Bữa tiệc đính hôn vẫn sẽ được tiến hành.”

Cố Niệm cứng đờ người, vô ý thức rút cổ tay ra.

Sở Chiêu Dương nắm chặt tay cô không chịu buông ra, Cố Niệm nhìn đôi tay đang nắm lấy tay cô, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn sang bên khác, không chịu nhìn anh.

“Bữa tiệc đính hôn vẫn sẽ được tổ chức, nhưng chuyện đính hôn thì không.” Sở Chiêu Dương giải thích.

Cố Niệm cứng đờ người: “Ý anh là sao?”

“Hãy tin anh, anh đã nói anh sẽ không đính hôn với cô ta.” Sở Chiêu Dương kéo cô lại gần, “Vào ngày đính hôn anh sẽ đi, nhưng đi với tư cách người đến dự. Nếu họ đã muốn đính hôn thì cứ để họ đẹp mặt trước giới truyền thông và dư luận đi.”

“Anh có kế hoạch gì à?” Cố Niệm kinh ngạc hỏi.

“Chưa đến cuối cùng, không ai dám nói sẽ có vấn đề gì hay không.” Sở Chiêu Dương nói, sợ nói ra rồi đến lúc đó nhỡ có sai sót gì lại khiến Cố Niệm thất vọng.

“Anh bảo đảm với em, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không đính hôn.” Hiếm có cơ hội Sở Chiêu Dương nói nhiều đến vậy, “Nếu thành công, nhà họ Giang cũng sẽ không làm phiền đến em nữa. Có bất cứ vấn đề gì biến hóa thì anh sẽ không xuất hiện, như vậy Giang Hướng Tuyết sẽ đính hôn với ai đây?”

Sở Chiêu Dương nhìn Cố Niệm trầm mặc không nói gì, cho rằng cô vẫn còn đang lo lắng.

Anh buông lỏng cổ tay cô ra, Cố Niệm cảm thấy cổ tay hơi lạnh, không có độ ấm từ lòng bàn tay anh sưởi ấm, ngay cả trái tim cô cũng thấy trống rỗng.

Nhưng bỗng nhiên, hai bên hông cô bị anh ôm chặt lấy.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên qua lớp áo truyền đến từng thớ thịt của cô, ấm áp vô cùng khiến cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Nhưng sau đó, cả người cô đã bị kéo lên đùi anh ngồi.

Sở Chiêu Dương ôm chặt lấy cô, bàn tay áp lấy gáy cô, đặt khuôn mặt cô dán chặt lên lồng ngực mình.

Cố Niệm nghe thấy tiếng trái tim Sở Chiêu Dương đập thình thịch, vừa nhanh vừa mạnh.

“Niệm Niệm, hãy tin anh.” Sở Chiêu Dương cúi đầu, đôi môi dán lên vành tai của cô, khàn giọng nói.

Trong giọng nói khàn khàn còn ẩn chứa một chút sợ hãi, sợ cô sẽ không tin anh, sẽ rời xa anh.

Cô vừa mới mang tới sự ấm áp cho anh, chiếu sáng trái tim anh.

Giống như một mặt trời nhỏ treo trên trái tim anh, anh không muốn để mặt trời nhỏ này rời khỏi mình.

Cô rời đi rồi, trái tim anh sẽ trở nên trống rỗng, lạnh lẽo, tối tăm. Sẽ không còn cảm nhận được sự ấm áp và màu sắc nữa.

Hô hấp của anh hơi run rẩy, hai tay dùng lực siết chặt lấy cô: “Em đã nói sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa.”

Đúng vậy, sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Hô hấp của anh hơi run rẩy, hai tay dùng lực siết chặt lấy cô: “Em đã nói sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa.”

Đúng vậy, sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Trước khi Sở Chiêu Dương trở về, khi cô nằm trên giường của Sở Chiêu Dương, quãng thời gian khi Sở Chiêu Dương trở về nhà họ Sở, cô đã từng nghĩ tới.

Nếu... Nếu Sở Chiêu Dương thực sự đính hôn với Giang Hướng Tuyết, cô cũng sẽ không buông tay anh ra.

Quyết tâm này của cô cần phải có dũng khí rất lớn.

Khi đó có lẽ cô sẽ trở thành kẻ thứ ba bị người đời khinh bỉ.

Không có danh phận, vĩnh viễn phải ẩn giấu trong bóng tối, lén lút thận trọng mới có thể ở bên anh.

Nhưng cô đã đồng ý sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa, cô cũng không nỡ buông tay anh ra. Nếu anh đính hôn với Giang Hướng Tuyết thì sau này thực sự Sở Chiêu Dương sẽ phải cô đơn cả đời.

Cô không thể để mặc một mình Sở Chiêu Dương, nhất là sau khi đã xem được đoạn clip kia.

Hình bóng nhỏ bé gầy gò khi ấy trái ngược hoàn toàn với thân ảnh cao lớn thẳng tắp bây giờ của anh.

Cho dù anh đã cao lớn khỏe mạnh, nhưng anh vẫn cô độc như vậy, vẫn mang theo gánh nặng đi về phía trước không ai có thể chia sẻ cùng.

Cô muốn chia sẻ gánh nặng cùng anh, muốn ở bên anh, cùng anh tiến về phía trước.

Cho dù... tương lai còn nhiều khó khăn.

“Em sẽ không buông tay.” Cố Niệm ôm chặt lấy anh, khuôn mặt dụi dụi vào lồng ngực anh.

Tim Sở Chiêu Dương đập càng nhanh hơn, cảm động không nói nên lời.

Cô gái này sao lại ngốc nghếch như vậy chứ?

Cho dù anh còn chưa đưa ra bất kỳ lời hứa nào, cho dù anh thực sự có khả năng sẽ đính hôn với người khác, cô cũng không chịu buông tay.

Tại sao cô lại ngốc nghếch như vậy?

Cố Niệm, em ngốc nghếch thế này, sao anh có thể yên tâm buông tay em được chứ?

Vậy nên cả đời này anh cũng sẽ không buông tay em ra.

Sở Chiêu Dương dùng lực ôm cô chặt hơn, nhưng ôm chặt bao nhiêu cũng không thấy đủ, anh hận không thể khám chặt cô vào trong xương thịt mình

“Sở Chiêu Dương...” Cô ngập ngừng nói.

Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn cô, vầng trán ấp áp dán vào thái dương cô. Khi hai mắt cử động, đôi lông mi dài quét qua khóe mắt cô. Xích lại gần hơn, anh mới có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt cô.

“Ừm?” Anh nhẹ giọng đáp lại.

Cố Niệm cũng vùi vào lòng anh nói, “Chiều nay Giang Hướng Tuyết đã mang... mang đoạn clip khi anh bị bắt cóc cho em xem, nói cho em biết cô ta cũng đã cho ba mẹ anh xem. Nếu không đồng ý hôn sự của hai người, cô ta sẽ công bố đoạn clip đó ra ngoài.”

Sở Chiêu Dương cứng đờ người, khàn giọng đáp: “Anh biết rồi.”

Cố Niệm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt anh gợn vẻ không vui, khuôn mặt bình tĩnh: “Ba mẹ anh đã nói với anh rồi, cũng cho anh xem rồi.”

“Vậy anh...” Cố Niệm kinh ngạc.

“Anh không quan tâm.” Sở Chiêu Dương nói, “Chẳng qua chỉ là một đoạn clip mà muốn thao túng cả cuộc đời của anh sao? Anh tự biết phân rõ nặng nhẹ ra sao.”

Anh có thể trả giá tất cả vì Cố Niệm, huống hồ chỉ là một đoạn clip cỏn con mà thôi.

Bỗng nhiên, Sở Chiêu Dương cúi đầu hỏi cô: “Em biết lâu rồi tại sao bây giờ mới nói?”

Cố Niệm trầm mặc rất lâu rồi mới khàn giọng nói: “Cô ta cũng uy hiếp em, nếu em không cách xa anh, cô ta cũng sẽ công bố đoạn clip đó ra ngoài.”

“Vậy nên em định rời bỏ anh sao?” Đột nhiên giọng Sở Chiêu Dương trầm hẳn xuống, con ngươi đen như ngưng đọng.

Cố Niệm cảm giác được sự đau đớn của anh, nhưng không nói, chỉ lắc đầu, “Hai người đính hôn, em không ngăn chặn được, nhưng em vẫn sẽ luôn ở bên anh. Sở Chiêu Dương, em đã từng nói với anh, em sẽ không bao giờ buông tay anh nữa. Cho nên, cho dù em có biến thành loại người không có mặt mũi nào nhìn người khác, em cũng sẽ vẫn trốn trong bóng tối, mãi mãi nắm chặt lấy anh.”

Sở Chiêu Dương bình tĩnh nhìn cô, cả người tựa như pho tượng, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh, dường như có sóng to gió lớn đang dâng lên trong lòng.

Cô ấy lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.