Mắt Sở Chiêu Dương hơi ướt, anh ôm chặt cô hơn, không để cô nhìn thấy vẻ mặt mình, anh nhắm mắt lại, nước mắt rơi trên khóe mi.
“Cố Niệm, cho dù là chuyện gì cũng không đáng để em phải hy sinh nhiều như vậy.”
Cố Niệm lắc đầu: “Chỉ bởi vì em không muốn buông tay anh thôi.”
Sở Chiêu Dương nhắm mắt, vùi mặt vào mái tóc cô, nước mắt bị những sợi tóc mềm mại lau khô. Hai tay anh ôm lấy khuôn mặt Cố Niệm, rồi anh hôn cô thật sâu. Cố Niệm giơ tay lên ôm lấy cổ anh, không hề ngần ngại đáp lại.
Trong lòng Sở Chiêu Dương rung động, anh ép cô ngã xuống sô pha một cách tự nhiên.
Đôi môi nóng bỏng của anh tìm kiếm đôi môi mềm mại của cô, lướt qua chóp mũi, phác họa tinh tế đôi mày, rồi từ khóe mắt xuống đến khóe môi, lại trượt xuống phía dưới, dừng ở xương quai xanh. Nụ hôn ấy vừa tỉ mỉ, vừa thân thiết. Ngón tay thon dài mang theo sự run rẩy và nóng bỏng, cởi bỏ áo cô ra.
Cố Niệm lo lắng khẽ run, nhưng không hề có ý định dừng anh lại. Ngoan ngoãn nhu thuận phối hợp cùng anh, để mặc anh khám phá cơ thể mình.
Da cô đã đỏ ửng, giống như sốt nóng lại giống như được tô son, làn da trắng nõn mịn màng như toát ra màu sắc diễm lệ dưới đầu ngón tay anh.
Hai mắt cô như bị bao phủ bởi lớp sương mù, đầu óc trống rỗng, thanh âm mềm mại như mèo con tràn ra bên môi.
Bỗng nhiên Sở Chiêu Dương khựng lại. Anh bất động trên người cô, hai tay dùng lực đỡ thân mình cô.
Cố Niệm nhìn gân xanh nổi lên trên cổ anh vì dùng lực quá mạnh, hai vai bó chặt lấy áo, có thể nhìn thấy rõ đường cong của cơ thể bên trong, dường như áo sắp bị căng rách ra. Trên trán có mồ hôi lấm tấm giữa chân mày.
Cố Niệm còn chưa tỉnh táo hẳn, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Cô chớp mắt, nhu thuận giơ tay ra chạm vào anh, giống như một chú mèo con ngây thơ vô tội.
Trên mặt cô ngoài động tình ra, hoàn toàn là sự tin tưởng. Vẻ mặt ngây thơ vô tội khiến anh khó khống chế được bản thân.
Sở Chiêu Dương hít thở sâu, gắt gao cắn chặt răng, hồi lâu sau anh mới bật người dậy, ngồi xuống bên cạnh.
Cố Niệm chớp mắt, khó hiểu ngồi xuống. Hành động vừa nãy của cô đã là ngầm đồng ý nhưng anh lại đột nhiên dừng lại, vẻ mặt còn âm trầm như vậy.
Cố Niệm cũng ngại ngùng không chạm vào anh, thấp thỏm lên tiếng: “Sở Chiêu Dương?”
Sở Chiêu Dương không trả lời, trầm mặt đứng dậy đột ngột, rồi xông vào nhà vệ sinh.
Sở Chiêu Dương không trả lời, trầm mặt đứng dậy đột ngột, rồi xông vào nhà vệ sinh.
Cố Niệm không biết làm sao ngồi xuống sô pha, cô không hiểu chuyện này là sao?
Sở Chiêu Dương đang... ghét bỏ cô, không muốn chạm vào cô sao?
Chắc... không phải vậy chứ?
Rõ ràng là vừa nãy hai người còn rất tốt, anh cũng không hề có vẻ như không muốn cô mà.
Nhưng tại sao anh lại có vẻ như vô cùng tức giận như vậy chứ?
Cố Niệm ôm đầu gối, vô ý siết chặt móng tay.
Nửa tiếng trôi qua Sở Chiêu Dương mới quay lại, vẻ mặt vẫn rất kém.
Cố Niệm mơ hồ nhìn hắn, hoàn hoàn khó hiểu.
“Anh đưa em về nhà.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói.
“Vừa rồi vẫn còn tốt mà, anh sao vậy?” Cố Niệm đứng dậy, muốn chạm vào Sở Chiêu Dương, nhưng vì thái độ của anh, cô lại rụt về.
Tay cô vừa rút lại một nửa đã bị Sở Chiêu Dương nắm chặt lấy.
“Chuyện đính hôn còn chưa rõ kết quả ra sao, anh không thể chạm vào em.” Sở Chiêu Dương thấp giọng giải thích.
Cho dù anh hoàn toàn chắc chắn rằng sẽ không đính hôn nhưng dù sao vẫn chưa rõ kết quả, trong lòng Cố Niệm cũng chưa hoàn toàn chắc chắn.
Khi trong lòng cô vẫn còn thấp thỏm như vậy nhưng đã bằng lòng cho anh, không hề kháng cự. Sự cảm động trong lòng anh lúc ấy đã không thể diễn tả được bằng lời.
Chính bởi vì vậy nên anh mới không thể làm tiếp. Anh phải trân trọng cô, ở bên cô ở thời điểm đẹp nhất, chứ không nhận lấy lúc cô thấp thỏm không yên.
Trong lòng Cố Niệm khẽ thở phào một tiếng, thì ra anh nghĩ như vậy.
Cô tiến lên một bước, giơ tay ra, nắm lấy tay anh.
“Trước khi anh trở về, em đã gọi điện thoại cho mẹ em nói tối nay em tăng ca không về nhà rồi.” Cố Niệm ngại ngùng nói, vốn không phải cô muốn làm gì cả, lúc đó cô còn chưa biết Sở Chiêu Dương có trở về hay không nữa.
Nhưng trải qua chuyện vừa nãy, ý tứ trong lời nói vừa rồi của cô dường như đã thay đổi rồi.
Thế nên cô vội vàng giải thích: “Lúc đó em tưởng anh vẫn còn ở thành phố G, sẽ không về nhà. Chỉ là... chỉ là bởi vì chuyện đính hôn của anh, em sợ sau này sẽ không còn được đến đây nữa, nên... em định ở lại đây một đêm.”
Sở Chiêu Dương đau lòng nhìn cô, không biết lúc đó trong lòng cô ngổn ngang thế nào, buồn bã thế nào, mang theo tâm trạng sau này sẽ không thể đến đây được nữa, cố gắng ở lại đây thêm một đêm.
Cũng may, đêm nay anh đã trở về.
Anh rất may mắn vì mình đã lựa chọn chính xác.
“Sở Chiêu Dương, đêm nay em ở lại bên anh một đêm được không?”
“Được.”
Giọng hai người đồng thời vang lên, tiếng “được” đó của Sở Chiêu Dương lập tức thốt ra, vốn không hề đợi cô nói dứt lời.
Bởi vậy, sau khi nói xong, hai người cùng ngẩn ra nhìn nhau.
Từ sau khi Cố Niệm ở đây, phòng ngủ của khách luôn được dành riêng cho Cố Niệm.
Hàng ngày thím Dư đều quét dọn, thậm chí Sở Chiêu Dương còn bảo thím Dư mua một bộ chăn ga gối đệm mới.
***
Từ sau khi Cố Niệm ở đây, phòng ngủ của khách luôn được dành riêng cho Cố Niệm.
Hàng ngày thím Dư đều quét dọn, thậm chí Sở Chiêu Dương còn bảo thím Dư mua một bộ chăn ga gối đệm mới.
Phòng ngủ của khách đã không giống như phòng ngủ của khách thông thường nữa, mà biến thành căn phòng thuộc về riêng một mình Cố Niệm, không hề có chút cứng nhắc nào, khắp nơi đều tràn ngập hơi người.
Ngoài đồ dùng Sở Chiêu Dương bảo thím Dư mua, còn có đồ do Cố Niệm tự mang tới.
Trong khoảng thời gian bị đình chỉ, ngày nào Cố Niệm cũng đến, ban ngày khi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi liền đi đến phòng ngủ của khách, thỉnh thoảng còn mang theo một số thứ lặt vặt đến bày ở đây. Trong phòng vệ sinh cũng có một số đồ dùng cá nhân của cô.
Sở Chiêu Dương còn đặt thêm một chiếc bàn trang điểm trong phòng ngủ này, bây giờ bên trên còn có cả sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm của Cố Niệm, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Phòng của Sở Chiêu Dương tuy lạnh lẽo cứng nhắc nhưng lại trang trí cho căn phòng này rất đẹp đẽ ấm áp.
Cố Niệm về phòng lấy đồ ngủ, đến nhà tắm ở bên cạnh tắm rửa rồi rửa mặt sạch sẽ. Sau khi thay đồ ngủ, cô đi ra khỏi phòng tắm, chếch bên cạnh chính là phòng ngủ của Sở Chiêu Dương. Cô mím môi dưới, suy nghĩ mấy phút rồi chậm rãi bước từng bước đến cửa phòng ngủ của anh.
Cô đỏ mặt gõ cửa.
Chỉ mấy giây sau, cửa phòng đã được mở ra.
Sở Chiêu Dương đứng ở cửa phòng, tay còn đang nắm tay nắm cửa, bình tĩnh nhìn cô.
“Em vào ngủ cùng anh có được không?” Cố Niệm nhẹ giọng nói.
Cô còn nhớ, hôm nay anh đã xem đoạn clip đó. Ngay cả cô xem còn không thể chịu nổi huống hồ là Sở Chiêu Dương. Những trải nghiệm khi đó trải qua hoàn toàn tái hiện lại trước mắt anh. Vốn dĩ anh đã thường xuyên gặp ác mộng, hôm nay lại được xem lại, cô thực sự rất sợ anh sẽ không ngủ được.
Cho dù đêm nay anh có gặp ác mộng nhưng ít ra cũng có cô ở bên anh, cô sẽ không để anh phải cô độc nữa.
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn cô, đồ ngủ của cô là kiểu áo quần dài rộng rãi, bên trên còn in hình bánh quy gấu.
Cố Niệm vốn còn trẻ tuổi, lúc không trang điểm nhìn y hệt nữ sinh trung học. Bây giờ cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình này lại càng trở nên ngọt ngào đáng yêu hơn.
Cổ áo ngủ được cài đến hàng cúc thứ hai, chỉ hở một chút xương quai xanh, nhưng làn da trắng trẻo mịn màng lộ ra kia đã đủ để khiến cho anh có nhiều liên tưởng.
Sở Chiêu Dương giơ tay ra ngoài cửa, nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ cô vào trong lòng, thuận thế đóng cửa.
Ngay khi cửa phòng được đóng lại, cả người cô liền bị Sở Chiêu Dương đẩy vào cánh cửa, ép xuống. Một tay anh áp vào sau lưng cô, một tay giữ cửa, cúi đầu khàn giọng nói: “Anh cố nhịn không chạm vào em trong lúc này, vậy mà em còn đến đây trêu chọc anh?”
Có xấu xa không cơ chứ?
“Cái gì mà trêu chọc anh hả?” Cố Niệm cảm thấy người đàn ông này thực sự không thể chiều chuộng được.
Sớm biết thế này vừa nãy cô đã không chủ động tới rồi, giờ lại khiến anh hiểu lầm cô chủ động đến quyến rũ anh nữa!
Cô chỉ đơn thuần là muốn đến ngủ cùng anh, chỉ là kiểu ngủ rất đơn thuần thôi mà!
Sở Chiêu Dương cúi đầu tìm kiếm bờ môi cô, chạm tới chạm lui đôi môi ấy nhưng không hôn xuống. Tựa như lông vũ lướt qua nhưng không rơi xuống, khiến người ta vừa bối rối lại không biết phải làm sao.