Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 143: Hai người hoàn toàn hiểu khác nhau



Rốt cuộc là anh có hôn tiếp xuống nữa không đây!

Cố Niệm ảo não suy nghĩ nhưng không dám hỏi, nếu không thì Sở Chiêu Dương sẽ đắc ý mất.

“Em đứng đây tức là đã trêu chọc đến anh rồi.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói, bỗng nhiên hôn xuống, nặng nề tiến vào cô, mạnh mẽ và bá đạo cuốn lấy cô, như cuồng phong cuốn tới.

Cố Niệm bị hôn đến mơ hồ, không kịp chủ động đáp lại, bị anh xâm chiếm hết lần này đến lần khác, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận.

Rất lâu sau, Sở Chiêu Dương mới buông bờ môi Cố Niệm ra.

Môi Cố Niệm đã tê dại đến mức không còn cảm giác gì nữa, giống như có vô số dòng điện đang chuyển động qua lại vậy.

“Em... em sợ anh ngủ không ngon.” Sợ anh mơ thấy ác mộng.

Cố Niệm thở hổn hển nói.

Sở Chiêu Dương nhìn cô thật lâu. Tối nay cô đã làm anh cảm động hết lần này đến lần khác. Giống như thủy triều, giống như sóng biển, hết đợt này rồi lại đến đợt khác kéo tới.

Mỗi lần anh cho rằng sự cảm động cô mang tới đã quá đủ thì chỉ một khắc sau đó, cô lại mang đến cho anh nhận thức hoàn toàn mới, một lần nữa xâm chiếm trái tim anh.

Mỗi lần cô đều có thể suy nghĩ trước anh. Rất nhiều chuyện ngay cả anh cũng không hề nghĩ tới nhưng cô đã lo lắng rồi. Nghĩ đến lần đó cô đến nhà bảo vệ anh, cũng bởi vì anh gặp ác mộng, cô sợ anh ngủ không ngon giấc nên mới tới tìm anh.

“Vì thế em đến đây ngủ với anh?” Sở Chiêu Dương thấp giọng hỏi.

Đôi mắt anh sáng quắc nhìn Cố Niệm, thấy trên gò má trắng nõn của cô đã đỏ bừng lên.

Cố Niệm im lặng nghĩ, thế nào là ngủ cùng anh chứ?

Tuy là... Tuy theo từ thì đúng là vậy. Nhưng khi từ miệng anh nói ra, sao cô cứ thấy có gì đó sai sai?

Trái tim của Sở Chiêu Dương mềm nhũn thành một đống hỗn loạn, đột nhiên anh ôm lấy eo cô rồi bế cô lên. Đồng thời ép gáy cô cúi thấp xuống, hôn lấy cô.

Toàn bộ khuôn mặt của Cố Niệm đã bị anh che hết, không nhìn thấy gì nữa, cô chỉ biết mình đang di chuyển.

Không bao lâu sau, lưng cô đã dán chặt lên chiếc đệm mềm mại, xung quanh truyền đến mùi hương bạc hà quen thuộc. Đó là mùi hương cô ngửi thấy lúc chiều khi nằm ở đây, khi gối đầu trên gối của anh, đắp chiếc chăn anh đắp hàng ngày.

Hai tay Sở Chiêu Dương ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn cô như thể một báu vật quý giá, nâng niu nhẹ nhàng, sợ rằng chỉ khẽ dùng lực thôi sẽ làm tổn thương đến cô. Nhưng nụ hôn rơi xuống vừa gấp gáp lại nặng nề, giống như muốn hút cả người cô vào trong cơ thể mình.

Sở Chiêu Dương đột nhiên bất động, vầng trán túa ra mồ hôi.

Cố Niệm cũng dừng lại không dám thở mạnh, nhìn anh nhịn khổ sở như vậy, cô không biết phải làm như thế nào, chỉ ngoan ngoãn nhìn anh.

Đôi mắt cô trắng đen rõ ràng lộ ra hơi nước, vụt sáng lấp lánh, vô cùng vô tội, mơ màng.

Sở Chiêu Dương nhắm mắt lại, anh không thể chịu đựng nổi ánh mắt đó của cô, ánh mắt đó hoàn toàn đang khơi dậy dục hỏa trong lòng anh.

Sở Chiêu Dương nhắm mắt lại, anh không thể chịu đựng nổi ánh mắt đó của cô, ánh mắt đó hoàn toàn đang khơi dậy dục hỏa trong lòng anh.

“Cài cúc áo lại.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói.

Bây giờ anh đang hết sức khống chế bản thân, cánh tay, ngón tay đều đang run rẩy.

Đừng nói đến việc cài cúc áo giúp cô, nếu để anh làm, có lẽ anh sẽ xé thẳng quần áo cô đang mặc trên người mất.

Ngay lúc này đây tay của anh cũng không nỡ rời khỏi.

Cố Niệm đỏ mặt, hô hấp bất định, hai tay run rẩy thu lại, nhỏ giọng nói: “Anh... Anh bỏ tay ra.”

“...” Ngón tay Sở Chiêu Dương cử động.

Cố Niệm xấu hổ nói: “Sở Chiêu Dương!”

Rốt cuộc anh có cho cô cài cúc áo không đây!

Sở Chiêu Dương cắn răng, rõ ràng cô là cảnh sát, đáng ra phải nghiêm túc đứng đắn chứ?

Tại sao lại mê hoặc người khác như vậy?

Sở Chiêu Dương không cam lòng nhưng vẫn đành bỏ tay ra, Cố Niệm vội vã cầm lấy cổ áo.

Mới cài được một nửa đã không thể cài tiếp được nữa, toàn thân cô đều đang run rẩy. Cô đỏ mặt, xấu hổ che mắt Sở Chiêu Dương lại, còn mang theo chút ý tứ trách móc.

Nhưng ánh mắt cô vẫn như gợn nước, cái nhìn ấy còn mang theo cơn kích tình còn chưa tan hết khi nãy. Chính ánh mắt đó đã câu dẫn Sở Chiêu Dương hoàn toàn.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên cổ áo của cô, yết hầu chuyển động, nhớ nhung cái va chạm ấm áp khi nãy.

Cố Niệm thực sự cảm thấy Sở Chiêu Dương rõ ràng là tự tạo nghiệt! Kiên trì cố không chạm vào cô, trong khi chính bản thân anh không thể chịu nổi, đôi mắt nóng bỏng không hề thành thật chút nào, cuối cùng người khó chịu nhất chẳng phải vẫn là anh sao?

Cố Niệm cũng không thể chịu đựng nổi ánh mắt nóng bỏng đó của Sở Chiêu Dương nữa, trực tiếp xoay người nằm úp xuống giường, không nhìn anh cũng không để anh nhìn cô.

Sở Chiêu Dương cắn răng nằm xuống bên cạnh Cố Niệm, cũng quay lưng lại, kéo chăn chùm kín mít. Cơ thể cao lớn cong thành hình cây cung.

Cố Niệm nằm sấp cũng cảm giác được giường đệm rung càng lúc càng mạnh. Cô liền biết Sở Chiêu Dương đang làm gì ở phía sau, từ da đầu đến ngón chân Cố Niệm đều như bị thiêu đốt. Ngón chân cuộn lên, khuôn mặt dùng sức vùi đầu trong chiếc gối mềm mại, vẫn còn nghe được tiếng thở dốc vì cố gắng đè nén của Sở Chiêu Dương ở đằng sau.

Một lát sau, giường đệm đột nhiên dừng rung động.

Cố Niệm vừa mời thở phào nhẹ nhõm thì đằng sau đã có một cơ thể ấm áp dán vào lưng cô.

Cô có thể cảm nhận được đầu ngón tay hơi thô ráp phảng phất mang theo dòng điện vén tóc trên cổ cô ra, trong lúc lơ đãng còn xẹt qua làn da trên cổ cô. Cố Niệm run rẩy, nhưng vẫn vùi đầu vào trong gối, không dám ngẩng lên.

Sở Chiêu Dương lại dính vào, bờ môi nóng bỏng dính lên vành tai cô, toàn bộ hô hấp phả vào trong đó.

“Cố Niệm.” Anh khàn giọng nói, “Niệm Niệm.”

Sau lưng nóng dữ dội, bên tai cũng nóng đến tê dại, Cố Niệm run lẩy bẩy hỏi, “Làm... làm gì?”

Sau đó cô lại nghe thấy tiếng Sở Chiêu Dương: “Ừm.”

Cố Niệm: “...”

Anh ừm cái gì mà ừm chứ!

Má Sở Chiêu Dương hơi đỏ, im lặng giơ tay ra, nắm lấy tay cô. Nắm đôi tay mềm mại của cô trong tay khiến trái tim Sở Chiêu Dương cũng nóng lên theo.

“Em hỏi anh muốn làm gì?” Cố Niệm đẩy mãi nhưng vẫn không đẩy được tay anh ra ngoài.

Sở Chiêu Dương: “Muốn.”

Cố Niệm: “...”

Sở Chiêu Dương: “Muốn.”

Cố Niệm: “...”

Hai người hiểu theo hai cách hoàn toàn khác nhau!

“Muốn cái đầu anh ấy!” Cố Niệm vừa xấu hổ vừa tức giận, xoay người liền đấm vào lồng ngực anh.

Thì ra từ nãy giờ anh đang kể chuyện tục với cô à!

Sở Chiêu Dương nhân cơ hội nắm lấy đôi tay cô.

Lúc này đây anh thoạt nhìn như chú chó sư tử xù, tưởng trừng uy vũ hoàng tránh, nhưng thực tế lại ngây thơ khờ khạo, dùng đầu cọ cọ lên mặt cô.

“Anh...” Cố Niệm vừa muốn hỏi anh muốn làm gì thì một lát sau đã nghĩ tới câu trả lời của anh, liền quyết đoán thu lời lại.

“Niệm Niệm, giúp anh.” Sở Chiêu Dương nắm lấy tay cô hướng xuống phía dưới.

Cố Niệm: “...”

Khi nãy chẳng phải anh bận rộn lắm cơ mà?

Sở Chiêu Dương hôn nhẹ vành tai cô, lại hôn lên khóe môi cô: “Đến cuối... có làm thế nào cũng không ra được.”

Cố Niệm có chút không tin, hồ nghi nhìn anh.

“Giúp anh đi.” Sở Chiêu Dương nói.

Ngữ khí đó vô cùng đáng thương, như thể anh vừa phải chịu ấm ức lớn lắm ấy.

Vốn vì cảnh ngộ hồi bé của anh nên Cố Niệm đặc biệt thương anh, không thể chịu được để anh phải chịu ấm ức.

Vậy nên cô đã bị giọng nói đó dụ dỗ, mơ màng ngoan ngoãn để mặc anh đưa đôi tay cô xuống dưới...

***

Sở Chiêu Dương thoải mái, toàn thân thả lỏng.

Anh hơi ngước đầu, đôi mắt đen láy vốn vô cùng sắc nhọn lại rã rời mông lung, bao trùm bởi tình động nồng nàn, bờ môi mỏng với đường cong nghiêm nghị cũng mở ra. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Cố Niệm, không muốn bỏ qua dù chỉ một khắc.

Lòng bàn tay Cố Niệm đã tê liệt, khuôn mặt đỏ bừng: “Em đi rửa tay.”

Sở Chiêu Dương đột nhiên ngồi dậy, bế ngang Cố Niệm đứng lên.

Sở Chiêu Dương liền ôm cô đến nhà tắm, mở khóa vòi nước đưa cho cô rửa tay, lại lấy thêm xà phòng kì cọ sạch sẽ cho cô.

Trong lòng Cố Niệm lầm bầm hai tiếng, cho dù xong chuyện nịnh nọt cô cũng vô dụng, tay cô đã mất cảm giác rồi.

Rõ ràng là tướng tá dung mạo tao nhã như vậy, tưởng là cấm dục lắm, thất tình lục dục với những gì phàm phu tục tử đều bi anh khinh nhờn, nhưng thứ ở phía dưới khóa quần kia lại đáng sợ như vậy, giống như một con quái vật hung hãn.

So với tướng mạo của anh thực sự là... tương phản hoàn toàn.

Cố Niệm nghĩ, không nhịn được nhìn xuống dưới.

Sở Chiêu Dương nhíu mày, nắm lấy tay cô như định đưa xuống phía dưới.

“Đừng nữa mà!” Cố Niệm kinh hãi vội nói.

Bộ dạng Sở Chiêu Dương rất thất vọng khiến Cố Niệm buồn bực nói không nên lời. Sau đó, Cố Niệm được anh ôm về phòng. Cuối cùng cũng có thể thoải mái nằm trên giường, Cố Niệm đã mệt lử, che miệng ngáp một cái, mệt đến mức chảy cả nước mắt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.