Sau khi Sở Chiêu Dương từ thành phố G trở về, vẫn cứ muốn Cố Niệm lại lấy lý do tăng cả để ở lại nhà anh nhưng Cố Niệm thế nào cũng không chịu.
Một là bởi vì đêm hôm đó đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho cô, Cố Niệm không dám ở lại nữa. Hai là bởi vì cô không yên tâm để Mục Lam Thục ở nhà một mình.
Đến nhà Sở Chiêu Dương, thím Dư đã làm xong cơm sáng đợi Cố Niệm đến, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm cùng ăn.
“Mấy giờ anh đi?” Cố Niệm hỏi.
“Khoảng hơn 10 giờ.” Sở Chiêu Dương nhìn đồng hồ, hỏi: “Em muốn đi cùng anh không?”
Anh biết rằng trong lòng cô vẫn còn lo lắng, để cô đi tận mắt chứng kiến cũng tốt.
Nghĩ đến Giang Hướng Tuyết, nghĩ đến Hướng Dư Lan, Cố Niệm lắc đầu: “Hay là thôi, em đến đó chỉ sợ sẽ gây thêm rắc rối.”
Giang Hướng Tuyết chắc chắn hôm nay đính hôn, nếu gặp cô không biết cô ta sẽ đắc ý thế nào, gây thêm phiền toái ra sao nữa.
Sở Chiêu Dương không ép buộc cô, nói: “Vậy thì em ở nhà xem truyền hình trực tiếp.”
Cố Niệm kinh ngạc hỏi: “Đính hôn mà còn phát trực tiếp nữa sao?”
Cũng không phải là minh tinh, làm lớn như vậy làm gì chứ.
Sở Chiêu Dương chán ghét nói: “Giang gia đắc ý nên cố tình làm trò để gây chú ý.”
Sở Chiêu Dương hỏi mượn di động của Cố Niệm, Giang gia đã đàm phán với một trang web video nổi tiếng trong nước để trang web này mua quyền phát sóng trực tiếp.
Điện thoại của Cố Niệm vừa hay có cài app của trang web video này.
“Bắt đầu từ 11 rưỡi.” Sở Chiêu Dương nói, “Ngoài các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thương giới, Giang gia còn tìm một số minh tinh tới góp vui nữa.”
Không biết tại sao trong lòng Cố Niệm bắt đầu thấy hoang mang, ăn cũng không thấy ngon miệng nữa.
Cầm thìa đảo đi đảo lại trong bát cháo, cô cảm giác dạ dày không thoải mái lắm, lộn nhào lên giống như cháo trong tay cô bây giờ vậy.
Cho dù Sở Chiêu Dương từng nói sẽ không đính hôn, nhưng còn chưa có kết quả cuối cùng cô không thể yên tâm được.
Đến mười giờ mười lăm, Sở Chiêu Dương đã chuẩn bị xong, bắt đầu khởi hành.
Hà Hạo Nhiên đang đứng đợi ngoài cửa rồi.
Cố Niệm tiễn Sở Chiêu Dương ra khỏi cửa, cũng không biết đây liệu có phải là lần cuối cùng hay không.
Đứng ở cửa chính, nhìn anh mặc bộ vest thẳng tắp, thể hiện rõ sự trầm ổn, cẩn trọng, Cố Niệm không nén được sự đố kỵ nghĩ, nếu anh không có ý định đính hôn thì mặc đẹp như vậy làm gì?
Như vậy nhìn thế nào cũng giống như một chú rể.
“Ở nhà đợi anh, nếu thuận lợi thì em sẽ thấy trong chương trình trực tiếp.” Sở Chiêu Dương cúi đầu, thấy thần sắc Cố Niệm mệt mỏi, bộ dạng không có tinh thần liền cúi đầu hôn lên môi cô.
“Cố Niệm.” Anh gọi.
Cố Niệm mới miễn cưỡng hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn anh.
“Hãy tin anh.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
Cố Niệm hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu.
Sau khi Sở Chiêu Dương đi, Cố Niệm liền mở phần mềm.
Trang đầu đã xuất hiện preview, Cố Niệm nhấn vào đó rồi đợi.
***
Sở Chiêu Dương đến Thịnh Duyệt, Hà Hạo Nhiên đưa chìa khóa xe cho người nhân viên ở bãi đậu xe, để cậu ta lái xe đi đỗ, còn mình đi cùng Sở Chiêu Dương vào trong.
Lúc này, điện thoại cậu ta lại vang lên.
Hà Hạo Nhiên nhận điện thoại, nghe được một lúc liền nói: “Tôi biết rồi.”
Vừa tắt điện thoại, cậu liền nói bên tai Sở Chiêu Dương: “Tổng giám đốc, đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
Vẻ mặt trầm trọng của Sở Chiêu Dương cũng thả lỏng hơn đôi chút, khẽ gật đầu.
Dắt theo Hà Hạo Nhiên đi vào sảnh tiệc, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan nhìn thấy anh đến mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đến.
Hướng Dư Lan nắm lấy tay Sở Chiêu Dương, nói: “Tốt quá, con đến rồi. Chiêu Dương, tất cả lấy đại cục làm trọng, có chuyện gì chúng ta nói sau.”
Sở Chiêu Dương lãnh đạm rút tay ra, sắc mặt nhìn Hướng Dư Lan u ám, đang định nói gì đó bỗng nhiên một tràng cười truyền đến.
Người còn chưa xuất hiện, tiếng cười vừa đắc ý vừa phô trương đó đã truyền đến trước.
Sắc mặt Sở Gia Hoành trầm xuống, cùng quay đầu lại với Hướng Dư Lan, nhìn thấy Giang Vạn Lý dẫn theo Điền Hinh Nguyệt đi tới.
“Ha ha ha, Chiêu Dương, con đến rồi à!” Vẻ mặt Giang Vạn Lý như muốn nói “Tao biết mày không dám không đến”.
“Ài, đừng gọi xa lạ như vậy, sau này chúng ta là người một nhà rồi.” Giang Vạn Lý cười ha ha, vỗ vai Sở Chiêu Dương, “Sau này Giang Thành còn cần Sở Thiên góp sức nữa.”
Sở Gia Hoành sầm mặt, ngay cả những lời khách sáo giả tạo cũng ko nói ra nổi.
Ngược lại Sở Chiêu Dương vốn dĩ bình thường đã không hay thể hiện vui mừng buồn giận, cho nên không khác gì so với bình thường, thậm chí còn tiếp lời: “Không thành vấn đề.”
“Ha ha ha, sau này chúng ta là người một nhà rồi, có một số chuyện tất nhiên cũng là người một nhà biết, chũng ta cũng sẽ giữ bí mật. Mọi người nói xem, có đúng vậy không nào?” Giang Vạn Lý càng cười đắc ý hơn.
Sở gia thì sao chứ?
Chẳng phải cũng bị ông ta dắt mũi sao, ông ta nói gì, Sở gia đều phải phụ họa theo.
Ông ta muốn làm gì, Sở gia cũng đều phải răm rắp nghe theo.
Ông ta muốn Sở Chiêu Dương đính hôn với Giang Hướng Tuyết, Sở gia lập tức đồng ý, Sở Chiêu Dương phải ngoan ngoãn đến đây, cho dù bày ra vẻ cao ngạo thì đã sao chứ?
Chẳng qua là để người khác xem thôi!
Ở chỗ ông ta, Sở Chiêu Dương vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ông ta muốn Sở Thiên tạo điều kiện thuận lợi cho Giang Thành, Sở gia cũng phải đồng ý. Dần dần từng bước, Giang Thành rồi sẽ nuốt gọn Sở Thiên. Đến lúc đó, ông ta cũng không sợ Giang Hướng Tuyết phải chịu ấm ức gì ở Sở gia nữa rồi.
Vợ chồng Sở Gia Hoành có âm mưu gì lẽ nào ông còn không biết sao?
Ông ta muốn Sở Thiên tạo điều kiện thuận lợi cho Giang Thành, Sở gia cũng phải đồng ý. Dần dần từng bước, Giang Thành rồi sẽ nuốt gọn Sở Thiên. Đến lúc đó, ông ta cũng không sợ Giang Hướng Tuyết phải chịu ấm ức gì ở Sở gia nữa rồi.
Vợ chồng Sở Gia Hoành có âm mưu gì lẽ nào ông còn không biết sao?
Vợ chồng họ cho rằng, một mình Giang Hướng Tuyết ở Sở gia sẽ để mặc cho họ giày vò, báo thù sao?
Quá ngây thơ rồi!
Nếu không nghĩ kĩ xem phải đối phó như thế nào, sao ông ta có thể đưa ra yêu cầu?
Hướng Dư Lan không muốn nhìn thấy gương mặt đắc ý đó nữa liền nở nụ cười cứng ngắc, hỏi: “Hướng Tuyết đâu rồi?”
“Con bé đang ở trong phòng trang điểm, lát nữa khi nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu mới xuất hiện.” Điền Hinh Nguyệt cười nói, “Hôm nay Hướng Tuyết là nhân vật chính, tất nhiên là phải trang điểm đẹp nhất rồi.”
Sở Chiêu Dương lơ đễnh nghe, thoáng nhìn Sở Điềm đứng một mình rầu rĩ không vui ở cách đó không xa, vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía anh.
Vẻ mặt đó rất đáng sợ, khiến người khác có lòng muốn nói chuyện với cô nhưng thấy bộ dạng đó liền quay người đi thẳng.
“Thất lễ.” Sở Chiêu Dương lãnh đạm lên tiếng, rồi đi về phía Sở Điềm.
Sở Điềm nghênh mặt đi tới, vô cùng khinh miệt nhìn anh: “Anh hai, anh thực sự muốn đính hôn với Giang Hướng Tuyết sao?”
“Vậy nên em tức giận sao?” Sở Chiêu Dương lãnh đạm hỏi.
“Vậy còn Cố Niệm thì sao? Chẳng phải anh rất thích người ta à? Một mặt thì nói thích người ta, một mặt lại chạy đi đính hôn với Giang Hướng Tuyết, vậy là sao hả? Chẳng lẽ anh là đồ tra nam đê tiện?” Sở Điềm cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Em hận nhất là đồ tra nam, nhưng không ngờ anh trai của mình lại trở thành tra nam.” Sở Điềm giận dữ nói.
“Em nghe ba nói rồi, sở dĩ họ đồng ý chỉ bởi vì Giang gia không biết từ đâu moi ra được...” Sở Điềm ép giọng thấp xuống, sợ người khác nghe thấy, “Đoạn clip. Nhưng mà anh hai à, anh là đàn ông thì phải có trách nhiệm, sao có thể bị mấy thứ đó uy hiếp?”
“Nói xong chưa?” Sở Chiêu Dương lấy hai ly sâm panh trên khay đồ của người phục vụ đi qua, đưa một ly cho Sở Điềm.
“Em không muốn uống, không có tâm trạng.” Sở Điềm tránh ra, không nhận lấy.
Sở Chiêu Dương vẫn cầm ly: “Sẽ không đính hôn.”
Sở Điềm kinh ngạc nhìn anh, nói: “Em... con người em đơn giản lắm, anh đừng có lừa em.”
Sở Chiêu Dương: “…”
Còn mượn cớ để tự khen bản thân nữa kìa!
“Không đính hôn thì anh đến đây làm gì?” Sở Điềm bán tín bán nghi hỏi.
“Một mẻ vớt trọn.” Sở Chiêu Dương nói, thấy càng lúc càng có nhiều người đến, ra hiệu bảo Sở Điềm đừng nói gì nữa.
11 giờ 50, âm nhạc trong sảnh đã thay đổi, đèn hội trường bị tắt hết, chỉ có ánh đèn sáng trên bục.
MC đứng trên bục, nói: “Cảm ơn quý vị khách mời đã thu xếp thời gian đến đây, tham gia buổi lễ đính hôn của anh Sở Chiêu Dương và cô Giang Hướng Tuyết. Hôm nay là ngày vui của hai người họ, chúng ta hãy cùng chứng kiến bữa tiệc đính hôn của đôi trẻ. Đầu tiên, xin mời nhân vật nam chính của ngày hôm nay, anh Sở Chiêu Dương.”
Ánh đèn trên sân khấu chiếu xuống dưới bục, quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương đưa ly sâm panh cho Sở Điềm cầm, trao cho cô ánh mắt kiên định, bước chân trầm ổn lên sân khấu.
“Tiếp sau đây, xin mời nhân vật nữ chính của ngày hôm nay, cô Giang Hướng Tuyết!” MC kích động nói.
Ánh đèn quét đến cửa hội trường, cửa lớn dần mở sang hai bên.