Còn tin nhắn và nhật ký trò chuyện, Cố Niệm quyết định không xem.
“Rất nhiều người đều không cho bạn gái xem điện thoại của mình. Con gái toàn phải xem trộm điện thoại của bạn trai.” Cố Niệm cười, “Anh thì ngược lại, chủ động đưa điện thoại cho em.”
“Tại sao lại không cho xem?” Sở Chiêu Dương lấy làm kỳ lạ, “Tại sao lại phải xem trộm?”
Cố Niệm ngưng lại, lúng túng nói, “Thì... bạn gái lo không biết bạn trai mình có lăng nhăng với người con gái khác không? Có làm chuyện gì có lỗi với mình không, kiểu như vậy đó. Còn đàn ông thì không cho xem, có người không cho xem chỉ đơn giản vì thấy đó là hành vi phản cảm, nhưng có người không cho xem vì chột dạ, sợ bạn gái sẽ biết mình đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy.”
Sở Chiêu Dương đã hiểu, anh nghiêm túc gật đầu, “Chúng ta hoàn toàn không có vấn đề này, em cứ thoải mái.”
Cố Niệm thấy Sở Chiêu Dương rộng rãi như vậy liền hỏi, “Thế thì em cũng phải cài đặt vân tay của anh vào máy em chứ nhỉ?”
Sở Chiêu Dương rất không khách khí kiểm tra một lượt điện thoại của Cố Niệm, rất tốt, gần đây tên Trì Dĩ Hằng kia không còn làm phiền Cố Niệm nữa.
Thấy Sở Chiêu Dương không có ý trả lại điện thoại cho mình, Cố Niệm đành dùng điện thoại của anh để xem wechat.
Danh sách bạn bè của Sở Chiêu Dương không quá náo nhiệt, không có bạn bè làm ăn, chỉ có mấy người bạn là đám Yên Bắc Thành.
Những người đó cũng không thích đăng status thường xuyên, thỉnh thoảng mới đăng một hai bài, toàn bộ đều là nội dung tình cảm mùi mẫn.
Nghĩ đến việc Sở Chiêu Dương hàng ngày đều phải xem mấy thứ này, Cố Niệm liền thấy đau lòng.
Có lẽ, anh cũng không thích dùng wechat.
Điện thoại rung lên liên tục, Cố Niệm quay lại xem, là thông báo từ nhóm “8 8 64” có tin nhắn mới.
Cô nhấn vào xem liền giật cả mình.
Bên trong có rất nhiều người đều đang chỉ trích họ khoe tình cảm, không biết xấu hổ.
Đặc biệt là đám FA do Hàn Trác Lệ cầm đầu, mắng vô cùng dữ dội.
Cố Niệm không biết có chuyện gì, đành trượt lên xem thử.
Kết quả, cô nhìn thấy lại là chính mình post lên một tin nhắn
Cố Niệm không biết có chuyện gì, đành trượt lên xem thử.
Kết quả, cô nhìn thấy lại là chính mình post lên một tin nhắn.
Cố Niệm: Bát mì to một mình không ăn hết được, còn lại để Sở Chiêu Dương ăn nốt.
Cố Niệm chớp mắt, trên dòng chữ còn có ảnh hai bát mì trống trơn.
Đây hình như... là lúc nãy Sở Chiêu Dương dùng điện thoại của cô để chụp.
Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, lúc đó cô đang cầm điện thoại của Sở Chiêu Dương chơi.
Tức là, Sở Chiêu Dương đã không biết xấu hổ dùng danh nghĩa của cô để khoe tình cảm, gây kích động bọn Hàn Trác Lệ.
Cố Niệm cạn lời nhìn Sở Chiêu Dương, thấy trên mặt Sở Chiêu Dương không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong đôi mắt đã hiện rõ sự thỏa mãn.
Cô nghe thấy anh nói: “Anh muốn làm như vậy từ lâu rồi.”
Cố Niệm: “…”
Vậy là anh đã nín nhịn bao lâu nay rồi sao!
***
Gần sáu giờ chiều, Yến Bắc Thành cho người mang dụng cụ và đồ ăn lẩu đến.
Bao gồm bếp từ, nồi lẩu uyên ương giống như nồi dùng tại nhà hàng và gia vị nêm.
Phục vụ nối đuôi nhau đi vào, bày tất cả lên trên bàn ăn trong phòng khách.
“Anh hai, Niệm Niệm.” Đi theo sau nhóm nhân viên phục vụ lại là Sở Điềm.
“Em vừa tan làm là đến đây luôn, đúng lúc đấy chứ, vừa kịp lúc hai người ăn cơm nha!” Sở Điềm nhảy nhót đi vào.
Sở Chiêu Dương: “…”
“Anh hai, vẻ mặt này của anh là sao chứ? Em lo cho Niệm Niệm mà.” Sở Điềm không thèm nhìn gương mặt đơ của Sở Chiêu Dương, chạy đến bên cạnh giường, “Ài, cậu xảy ra chuyện anh tớ liền đưa cậu đến đây, hay là tớ cũng đến đây làm y tá để tiện chăm sóc cho cậu.”
“…” Cố Niệm giật giật miệng, khó khăn nói, “Tớ cũng không muốn phải thường xuyên tới đây.”
Sở Điềm ngẩn ra một lát, lập tức vỗ vào miệng mình, “Đúng rồi, không nên đến bệnh viện thường xuyên!”
“Vết thương của cậu thế nào rồi?” Sở Điềm hỏi.
Cố Niệm chỉ vào dải băng trắng trên đầu: “Băng bó trông có vẻ nghiêm trọng thôi, thực ra thì mình bị thương không nặng lắm đâu, chỉ cần ở lại quan sát một đêm, không sao đâu mà.”
“Vậy thì tốt rồi.” Sở Điềm nhăn mũi, “Mình nghe nói chuyện của Giang Hướng Tuyết rồi, ba mẹ mình cũng đã biết chuyện, mẹ mình ở nhà cảm thán, may mà còn chưa cưới cô ta về nhà.”
“Giang Hướng Tuyết làm sao?” Cố Niệm sửng sốt.
Sau khi cô tỉnh lại liền quên luôn chuyện Giang Hướng Tuyết.
Lúc này mới nhớ tới, có lẽ Sở Chiêu Dương cũng không bỏ qua cho cô ta.
“Còn thế nào được nữa, chắc chắn là phải ngồi tù rồi.” Sở Điềm tức giận nói, “Cậu nói xem, sao lại có người xấu xa như vậy được chứ! May mà cậu không sao.”
Nhìn bộ dạng tức giận của Sở Điềm, Cố Niệm lại tới an ủi cô: “Cậu xem, bây giờ mình chẳng phải không sao rồi? Thôi cậu đừng giận nữa, cậu có đói không?”
Nghe vậy, Sở Điềm hít mũi, hương vị lẩu bò cay được cho vào nồi lẩu, còn chưa cho thêm nước sôi đã tản ra hương thơm nồng đậm quyến rũ mê hoặc.
Sở Điềm nuốt nước bọt: “Hai người ở đây ăn lẩu, quả là sáng tạo đó.”
Cố Niệm cười, “Tối nay cậu không bận gì chứ? Ở lại ăn cùng bọn mình đi, mình không hiểu sao lại đòi nhiều đồ như vậy nữa. Lần nào cũng vậy, cảm giác nhìn thấy gì cũng muốn ăn, nhưng đến lúc ăn lại không ăn được bao nhiêu.”
“Được chứ.” Sở Điềm vui vẻ gật đầu, “Hôm nay bên ngoài lạnh lắm, lúc vào đây mình còn nghĩ phải ăn thứ gì đó nóng mới được.”
“Được chứ.” Sở Điềm vui vẻ gật đầu, “Hôm nay bên ngoài lạnh lắm, lúc vào đây mình còn nghĩ phải ăn thứ gì đó nóng mới được.”
Sở Chiêu Dương: “…”
“Sao em không chịu tìm bạn trai đi?” Sở Chiêu Dương ghét bỏ hỏi.
Sở Điềm: “…”
“Anh trai nhà người ta đều quản nghiêm em gái không cho tìm bạn trai, sợ em gái bị người xấu lừa mất, anh thì ngược lại, còn đẩy em ra ngoài nữa? Anh có phải là anh trai ruột của em không vậy?” Sở Điềm đảo mắt, quyết định đi theo chị dâu, chạy đến ôm tay Cố Niệm: “Niệm Niệm, cậu nói xem.”
“Ách...” Cố Niệm liếc mắt nhìn Sở Chiêu Dương rồi quay lại, “Bình thường... đều là anh ấy quyết định.”
“…” Sở Điềm cứng đờ mặt, “Anh hai, anh tìm đúng người rồi đó.”
Trong mắt Sở Chiêu Dương lộ ra tia đắc ý.
Sở Điềm: “…”
Không biết Sở Chiêu Dương có ý muốn đuổi Sở Điềm đi hay không, dù sao toàn bộ quá trình đều chăm sóc Cố Niệm ăn lẩu, còn bản thân lại không ăn mấy.
Anh gắp một miếng thịt bò vừa chín tới từ trong nồi lẩu cay nóng hổi ra đặt lên đĩa, cẩn thận gạt đi ớt và bột ớt trên đó, rồi mới bỏ vào đĩa của cô.
Cố Niệm ngại ngùng, bình thường cũng không thấy anh như thế, tại sao trước mặt Sở Điềm lại cố tình không chịu dừng lại như vậy chứ?
Cố Niệm lén lút kéo ống tay áo Sở Chiêu Dương, tiến sát bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em thấy vậy là đủ rồi đó.”
Sở Điềm che mắt lại, không muốn coi nữa.
Với sự nỗ lực của Sở Chiêu Dương, cuối cùng Sở Điềm cũng vội vàng ăn xong lẩu rồi nhanh chóng rút lui.
Sở Chiêu Dương chậm rãi thong dong thu bát đĩa lại, Cố Niệm nhìn anh, “Này, cô ấy là em gái anh đó.”
Sở Chiêu Dương thu dọn đồ mang vào nhà bếp, để ngày mai có người đến dọn dẹp, mang trả về nhà hàng, sau đó mới trả lời Cố Niệm: “Nó làm bóng đèn.”
Cố Niệm: “…”
Cố Niệm muốn giúp anh thu dọn nhưng Sở Chiêu Dương không để cô làm, bảo cô về giường bệnh nghỉ ngơi.
Cố Niệm nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bỗng chợt nhớ ra, “Đúng rồi, em phải gọi điện cho mẹ, nói cho mẹ biết tối nay em không về được.”
Cố Niệm gọi điện cho Mục Lam Thục, chỉ có thể mượn cớ tăng ca.
Khi Cố Niệm gọi điện thoại, Hà Hạo Nhiên tới.
Khi cô đi vào Sở Chiêu Dương đã thay đồ giặt và đồ ngủ.
Cố Niệm há miệng, đợi đến khi Hà Hạo Nhiên đi rồi cô mới hỏi: “Anh không về sao?”
“Không yên tâm.” Sở Chiêu Dương cầm quần áo vào tắm rửa rồi thay đồ ngủ đi ra.
Anh dùng sữa tắm và sữa rửa mặt do bệnh viện cung cấp, hương thơm khác với hương anh thường dùng ở Lan Viên.
Bệnh viện Sở Thiên cũng không cung cấp đồ dùng tùy tiện, tất cả đều là đồ dùng chất lượng. Chỉ là vì hương thơm khác hẳn nên Cố Niệm ngửi cũng thấy mới mẻ.
Sở Chiêu Dương đứng bên cạnh giường, do ưu thế về chiều cao, Cố Niệm phải ngẩng đầu lên nhìn, cô cảm thấy áp lực khá lớn. Không biết tại sao cô bỗng thấy khẩn trương.
“Anh tắm cho em.” Sở Chiêu Dương nói, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.
Nhưng Cố Niệm lại cảm thấy hương vị nguy hiểm, lập tức nói: “Không cần, không cần đâu, tự em tắm là được rồi.”
“Em di chuyển không tiện.” Sở Chiêu Dương liếc mắt nhìn cô.
Cố Niệm vội lắc đầu: “Không có gì không tiện cả, trên người cũng không bị thương gì, em tự tắm được mà.”
Sở Chiêu Dương im lặng nhìn cô, trên gương mặt thể hiện sự bất mãn mãnh liệt.