Dưới lầu quá tối, cô mở điện thoại để chiếu sáng, nhanh chóng xông ra ngoài.
Thấy Sở Chiêu Dương thực sự đứng ở đó, Cố Niệm thở hồng hộc chạy đến, đứng vững trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Vốn dĩ trong lòng có vô vàn lời muốn nói, nhưng giờ khắc này cô lại không nói ra được gì.
Cố Niệm há miệng, một bụng những lời định nói hội tụ lại thành một tiếng: “Sở Chiêu Dương.”
Hai tay Sở Chiêu Dương đang cho trong túi áo khoác đột nhiên giơ ra, ôm cô vào trong lòng.
Ôm chặt đến mức cô đều thấy đau.
Cố Niệm ở trong nhà vẫn luôn rất ấm áp, bây giờ má cô chạm vào áo khoác của anh, ngay lập tức đã cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương.
Dù anh có mặc áo khoác, nhưng cái lạnh vẫn xuyên qua áo khoác ngoài thấm cả vào bên trong.
Hai tay Cố Niệm dán lên lưng anh, thử thăm dò từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, không biết anh đã đứng đây bao lâu rồi.
Cố Niệm hơi đẩy anh ra, giơ tay sờ má anh, cảm giác da anh như bị đông cứng, ngay cả lúc nói chuyện cũng có vẻ cứng ngắc.
“Anh đứng đây bao lâu rồi?” Cố Niệm hỏi.
Sở Chiêu Dương khẽ động khóe miệng, nhưng không nói gì.
Đột nhiên trong đầu Cố Niệm có một ý nghĩ: “Có phải lúc đó anh không trả lời tin nhắn của em là bởi vì đang trên đường quay lại đây đúng không?”
Cho nên, anh đứng ở đây đã rất lâu rồi, ít nhất hai tiếng đồng hồ rồi.
Anh đứng đây không nhúc nhích, trong màn đêm rét thấu xương này.
“Sở Chiêu Dương, anh bị ngốc à?” Cố Niệm vừa đau lòng vừa tức giận nói.
“Sau khi em nói xong, anh rất sợ hãi.” Sợ em sẽ buông tay anh.
Anh biết hai mẹ con cô từ nhỏ nương tựa vào nhau mà sống vất vả khó khăn đến thế nào.
Nhưng anh vẫn sợ, cô sẽ vì mẹ cô mà buông tay anh.
“Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Em sẽ không buông tay ai hết. Cho dù là mẹ em, hay là anh.” Cố Niệm khóc nói, “Hai người, một người là thân tình, một người là ái tình, là hai người quan trọng nhất trên thế giới này đối với em. Em sẽ không bỏ một ai hết.”
“Anh biết, anh biết mà.” Sở Chiêu Dương lầm bẩm nói, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, vòng tay vẫn ôm lấy cô thật chặt, “Chỉ là anh thấy sợ hãi.”
“Vậy anh đến đây rồi sao không nói cho em biết?” Hai tay Cố Niệm bưng lấy khuôn mặt lạnh như băng của anh.
Miệng Sở Chiêu Dương khẽ động mấy lần rồi mới nói: “Vốn dĩ anh chỉ muốn đến nhìn em một lát xem thế nào, nhìn qua phòng em rồi sẽ đi ngay.”
“Sau đó thì sao?” Cố Niệm nhíu mày.
Nếu anh thực sự chỉ nhìn rồi đi, sao lại cứ đợi mãi đến tận bây giờ?
Đôi mắt đen láy của Sở Chiêu Dương chậm rãi trượt sang một bên, “... Thấy rồi lại muốn xem thêm một lát nữa, rồi không biết từ lúc nào...”
Cho nên, mới đầu định xem xong rồi đi nhưng sau nán lại thêm một lát, một lát rồi lại một lát nữa, kết quả là kéo dài cho đến tận bây giờ.
Cố Niệm thực sự bị Sở Chiêu Dương làm cho giận không nổi.
Cô sờ mặt anh một lúc như vậy, không những không làm mặt của anh ấm lên được, mà ngược lại còn khiến tay mình bị ngấm lạnh.
“Lên xe đi.” Cố Niệm nói.
Sở Chiêu Dương lo lắng ôm chặt lấy cô.
Cố Niệm nhón chân lên, đồng thời kéo đầu anh xuống, hôn lên bờ môi lạnh băng của anh: “Tất nhiên là em lên xe cùng anh rồi, anh nghĩ gì vậy chứ?”
Lên xe, Cố Niệm liền mở ngay hệ thống sưởi trong xe, kéo tay Sở Chiêu Dương lại, nắm trong lòng bàn tay, xoa xoa để làm ấm tay cho anh.
“Cho dù anh có muốn đến nhìn em, thì ở trong xe nhìn về hướng phòng em cũng được mà, sao còn phải chạy ra ngoài hứng lạnh làm gì chứ.” Cố Niệm lầu bầu.
Sở Chiêu Dương cứ để mặc cho Cố Niệm quở trách, không phản bác dù chỉ một lời.
Cố Niệm hơi ngừng lại, lên tiếng nói, “Mẹ sẽ vì em mà đồng ý thôi. Tối nay em đã nói với mẹ rất nhiều điều rồi. Em nghĩ, tuy bà có hơi thất vọng về em, nhưng mặt khác cũng không có cách gì khác với em.”
“Anh xin lỗi.” Giọng Sở Chiêu Dương khàn khàn.
Xin lỗi, do anh không tốt, không thể khiến mẹ em ngay lập tức chấp nhận anh. Đây vốn là một chuyện đáng để chúc mừng, khiến em vui vẻ tự hào, nhưng vì anh mà em phải chịu một cái tát. Anh không thể trở thành người để mẹ em tự hào, còn khiến quan hệ giữa em và mẹ em căng thẳng hơn.
Anh biết rằng, phải đối địch với Mục Lam Thục, trong lòng Cố Niệm rất khó chịu.
Những lời nói trong lòng, Sở Chiêu Dương không nói ra, nhưng Cố Niệm như thể đều đã nghe thấy hết, anh vừa dứt lời, lại bắt đầu trách móc anh, “Sao anh lại ngốc như vậy chứ!”
“Ừ.”
“Có việc thì cứ gọi cho em nói thẳng. Cho dù đến rồi anh cũng phải nói cho em biết. Cứ im lặng không nói gì như vậy, cho dù anh có sinh bệnh vì em, em cũng không biết, anh có mưu đồ gì chứ.”
“Ừ.”
“Nếu không phải là bởi vì em không ngủ được, nhoài người lên ban công nhìn ra ngoài thì còn không biết anh đến đấy.”
Sở Chiêu Dương miễn cưỡng ngẩng đầu, hai tròng mắt đen như mực, che phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, cằm anh hơi hướng xuống dưới, yết hầu chuyển động.
“Ừ.”
“Anh thực sự rất thích em đúng không?”
Lo lắng vì cô như vậy, rõ ràng cô đã nói sẽ không buông tay anh nhưng anh vẫn không nói lời nào chạy đến đây, ngốc nghếch đứng đợi dưới sảnh.
Cặp lông mi dài của Sở Chiêu Dương rủ xuống, che đi ánh sáng trong đôi mắt.
Anh vẫn không nên nói gì với Cố Niệm thì hơn, anh biết cô có thói quen này, không ngủ được thì bò ra ban công nhìn ra bên ngoài.
Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn Cố Niệm thật sâu. Cho dù bên trong xe không mở đèn nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ được ánh mắt sâu thẳm mà sáng trong của anh.
Cố Niệm không hỏi tiếp, không bắt anh phải nói ra đáp án.
Sự quan tâm của anh đối với cô đã biểu hiện bằng chính hành động, trước hành động thực tiễn, tất cả ngôn ngữ đều trở thành vô nghĩa. Cô coi như đã hiểu được anh. Sở Chiêu Dương im lặng phát hiện ra.
Đôi tay vẫn bị cô nắm lấy bỗng nhiên nắm ngược lại lấy tay cô.
Sở Chiêu Dương nhìn cô thật sâu, Cố Niệm, không phải là thích, mà là yêu.
Anh yêu em.
Anh chưa bao giờ nói những lời như vậy, chưa bao giờ quen với việc thể hiện bản thân.
Tình cảm càng sâu đậm, càng khó biểu đạt ra được.
Miệng anh giật giật, trong bóng tối khuôn mặt đỏ bừng lên.
Cố Niệm nở nụ cười, cảm thấy anh như vậy quả thực rất thú vị, vô cùng đáng yêu.
Hai tay ôm lấy mặt anh, đầu ngón tay mềm mại chọc chọc vào gò má đã phiếm hồng, rồi kéo mặt anh xuống dưới, đặt lên đó một nụ hôn.
Cổ họng Sở Chiêu Dương chuyển động, một dòng chảy nóng từ bụng lan khắp cơ thể.
Anh cầm lấy cổ tay cô vòng ra đằng sau cổ mình, còn tay anh lại ghì chặt lấy hông cô.
Cũng không biết anh chạm vào đâu, ghế ngồi bỗng nhiên ngửa ra sau, gần như nằm ngang.
Bởi vì không có ý định lái xe nên hai người vẫn ngồi ở ghế sau. Ghế ngồi được chỉnh nằm xuống, bây giờ giống như một chiếc giường đôi.
Sở Chiêu Dương ôm cô thật chặt trong lòng, xoay người áp xuống, hôn cô thật mạnh. Đôi môi anh chà mạnh lên bờ môi vừa mềm mại lại nhẵn nhụi của cô.
Nụ hôn của anh vừa bức thiết lại dồn dập, đôi tay không tự chủ được di chuyển từ hông cô đi lên trên, mang theo luồng sức mạnh có chút áp bách, quần áo của cô trở nên nhăn nhúm dưới đôi bàn tay ấy.
Đầu ngón tay Cố Niệm miết lên đuôi tóc phía sau gáy anh, đều đặn ngắn ngủi, có hơi thô, chọc đầu ngón tay cô nhồn nhột, khiến cô không nhịn được muốn nắm lấy. Ngón tay tinh tế trắng nõn luồn vào trong mái tóc đen của anh.
Xương quai xanh của Cố Niệm bị đôi môi anh hôn đến nóng bỏng, đang định đi xuống dưới thì cả người cô run rẩy đẩy anh một cái.
Sở Chiêu Dương miễn cưỡng ngẩng đầu, hai tròng mắt đen như mực, che phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, cằm anh hơi hướng xuống dưới, yết hầu chuyển động.
Sau mỗi tiếng gọi, anh lại nhẹ nhàng hôn cô một cái, dường như cả khuôn mặt cô đều được anh hôn một lần, không để sót bất kỳ chỗ nào.
Bộ dạng đó thật quá mê hoặc người khác phạm tội!
Hô hấp Cố Niệm vừa trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng, không tự chủ được liếm môi một cái.
Cổ áo anh hơi mở ra, để lộ xương quai xanh trắng nõn, còn có vài giọt mồ hôi đang chảy xuống. Cố Niệm chỉ cảm thấy chóp mũi nóng bừng, cô nghĩ mình sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Đột nhiên, đôi tay cô bị anh nắm lấy, sau đó đặt lên trên xương quai xanh của anh, ngón tay mơ màng chặn lấy những giọt mồ hôi.
“Em muốn sờ thì sờ đi.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói, con ngươi đen sẫm dừng trên khuôn ngực đầy đặn của cô, cảm thấy có qua phải có lại nên tay tự nhiên đưa tới.
Cố Niệm vội nắm lấy tay anh, giọng nói run rẩy: “Em... em phải về nhà.”
Hơi thở của Sở Chiêu Dương vẫn nặng nề như cũ, xoay người nằm bên cạnh cô, rồi ôm cô vào trong lòng, khàn giọng nói: “Em ở đây với anh đi.”
Nghe thấy ngữ khí yếu ớt hiếm thấy của anh, Cố Niệm hơi chút chần chừ, tiếp đó lại nghe thấy anh nói: “Anh không muốn về nhà.”
Cố Niệm lập tức đau lòng, cũng không muốn đi nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, nhắm mắt lại.