Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 179: Cố niệm, chúc em sinh nhật vui vẻ



“Xin lỗi, bởi vì sinh nhật tôi lại gây phiền phức cho chị đến vậy.” Cố Niệm lãnh đạm nói.

“Cũng không đến mức đấy. Nhưng bởi vì biết cho nên tôi mới chọn ngày hôm nay chứ không phải ngày nào khác, chính vì muốn cách ly hai người đó. Trong ngày đáng ra vị trí nhân vật chính phải thuộc về cô, tôi sẽ để cô núp trong một góc, không ai biết đến.” Ngôn Sơ Vi dịch sang bên cạnh một bước, nói: “Cô cứ ăn nhiều vào, coi như là tự mình chúc mừng đi.”

Nói xong, Ngôn Sơ Vi ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo rời đi.

Cố Niệm thực sự không thể hiểu nổi, Ngôn Sơ Vi làm vậy thì có tác dụng gì, cũng không phải là trẻ con nữa. Cô đã lớn như vậy rồi mà còn để ý đến một ngày sinh nhật sao? Thứ cô quan tâm chỉ là tấm lòng của Sở Chiêu Dương, còn về việc có náo nhiệt thế nào, cô chưa từng quan tâm đến.

Cố Niệm lắc đầu, lẩm bẩm: “Vô vị.”

Đến lúc Cố Niệm đi ra, bữa tiệc đã chính thức bắt đầu.

Đám người Thẩm Hiểu Mạn đã không còn ở chỗ cũ, Cố Niệm tìm một lát, phát hiện họ đang ở cùng với Cục trưởng Trình, bên cạnh Cục trưởng Trình còn có Mạc Cảnh Thịnh. Bên cạnh, ngoại trừ đám người Lý Thiếu Phong còn có các đồng nghiệp ở bộ phận khác và bộ phận pháp y.

Xem ra những người ở cục cảnh sát đều đang ở một chỗ.

Ngôn Sơ Vi đứng bên cạnh một cặp vợ chồng trung niên, có lẽ là ba mẹ của Ngôn Sơ Vi và Ngôn Luật. Ngôn Luật cũng đang đứng ở bên cạnh ba mẹ.

Thẩm Hiểu Mạn quay đầu nhìn thấy Cố Niệm, liền vẫy tay với cô.

Cố Niệm liền đi tới, ghé vào bên tai Thẩm Hiểu Mạn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cậu cứ xem đi rồi biết. Họ bày trò đó mà.” Thẩm Hiểu Mạn thấp giọng nói.

Chợt nghe ba Ngôn Sơ Vi nói với Cục trưởng Trình, “Cục trưởng Trình, mấy năm nay cảm ơn sự chiếu cố và dẫn dắt của anh đối với Sơ Vi nhà chúng tôi.”

“Đâu có, tôi không làm được gì cả, nói ra chỉ khiến mọi người hiểu lầm thôi. Tất cả đều là do bác sĩ Ngôn tự mình cố gắng đạt được, tôi không thể một mình chiếm hết công lao như thế.” Cục trưởng Trình xua tay cười to.

Ngôn Minh Bá cũng cười ha ha theo.

“Ba, mẹ, bình thường các đồng nghiệp của con cũng rất quan tâm giúp đỡ con.” Ngôn Sơ Vi dịu dàng nói.

“Đúng đúng đúng.” Ngôn Minh Bá cười nói, “Cảm ơn mọi người, Sơ Vi thường xuyên nói với tôi, đồng nghiệp của con bé tốt thế nào. Một cô gái lại thích nghề pháp y này, người làm ba như tôi cũng không biết phải nói gì hơn. Nhưng nếu con gái tôi thích, thì tôi cũng không còn cách nào khác. Bây giờ, tôi vô cùng cảm kích, con gái tôi có được những người bạn đồng nghiệp tốt như các bạn, có được môi trường làm việc tốt như gia đình. Theo tôi thấy, đây chính là điều đáng quý nhất.”

“Ba, mẹ, con giới thiệu với ba mẹ.” Ngôn Sơ Vi trịnh trọng giới thiệu từng đồng nghiệp ở cục cảnh sát cho Ngôn Minh Bá và Trịnh Hân Viện.

Đối với mọi người, cho dù là thật lòng hay không, nhưng vẻ mặt của Ngôn Minh Bá và Trịnh Hân Viện đều vô cùng ôn hòa và nhiệt tình.

Khi đến lượt Cố Niệm, Ngôn Sơ Vi nói: “Ba, mẹ, đây là Cố Niệm, ba mẹ vẫn còn nhớ cô ấy chứ.”

Phản ứng của Ngôn Minh Bá và Trịnh Hân Viện lạnh nhạt hơn hẳn lúc trước. Tuy rằng khuôn mặt vẫn tươi cười, nhưng rõ ràng giả tạo hơn nhiều, ý cười cũng lạnh lẽo hơn, chỉ khẽ gọi “Chào cô Cố”, rồi không nói thêm gì nữa.

Những người khác, họ đều trò chuyện thêm đôi ba câu, nhưng đến lượt Cố Niệm lại nhanh chóng bỏ qua nhảy đến người tiếp theo.

Trịnh Hân Viện còn không buồn liếc cô lấy một cái.

Những người khác cũng không kinh ngạc, biết rõ quan hệ giữa Ngôn Sơ Vi và Cố Niệm không tốt, nên họ đoán rằng Ngôn Sơ Vi về nhà cũng có kể lại cho ba mẹ biết, ba mẹ cô ta tất nhiên cũng sẽ không thích Cố Niệm.

Cố Niệm có chút khó chịu, thực ra trước đây ba mẹ Ngôn Luật cũng rất không thích cô. Khi đó cô không hiểu lắm về hoàn cảnh của Ngôn gia, chỉ biết Ngôn gia rất giàu có, nhưng không biết địa vị Ngôn gia lại lớn như vậy. Khi đó, ba mẹ anh ta cũng không quá xem trọng cô.

Có rất nhiều đồng nghiệp ở cục cảnh sát đến, Ngôn Minh Bá và Trịnh Hân Viện đi đến nói chuyện với họ nên không còn đặt sự chú ý ở bên này.

Ngôn Luật lén đi tới, nói: “Xưa nay tính khí ba mẹ anh vẫn luôn là vậy, em đừng để ý nhé.”

Cố Niệm lắc đầu, không nói ra ý nghĩ trong lòng.

Thực ra, không để ý, tất nhiên cũng sẽ không bận tâm.

Trong lòng họ cô không hề nghĩ ngợi chút nào, vậy tại sao lại phải bận tâm?

Ngôn Luật đặt hai tay trong túi quần tây, “Cố Niệm, chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Cố Niệm không giật mình, Ngôn Luật nhớ rất rõ sinh nhật của cô. Nhưng hôm nay vào ngày này, có thể có người nhớ và nói câu “chúc mừng sinh nhật” với cô đã là một chuyện khiến cô thấy rất ấm áp rồi.

“Cảm ơn anh.” Cố Niệm mỉm cười gật đầu.

“Xin lỗi em, anh cũng không biết chị gái anh lại chọn ngày hôm nay để tổ chức tiệc. Anh...” Ngôn Luật đang đặt tay trong túi quần định lấy món quà ra, thì Ngôn Minh Bá và Trịnh Hân Viện bỗng nhiên đi tới.

Hai người đã gặp xong một lượt các đồng nghiệp của Ngôn Sơ Vi, quay lại liền thấy Ngôn Luật đang nói chuyện riêng với Cố Niệm.

Nhìn thấy bộ dạng Ngôn Luật nhìn Cố Niệm không thể kiềm chế được, Trịnh Hân Viện lại thấy tức giận.

“Ngôn Luật.” Trịnh Hân Viện đi tới, gọi.

Cố Niệm lùi về sau một bước, Trịnh Hân Viện nhàn nhạt liếc nhìn Cố Niệm, đầy vẻ không thoải mái, “Con ở đây làm gì, còn không đến chào hỏi các chú các bác sao.”

Ngoài các đồng nghiệp ở cục cảnh sát, Ngôn gia còn mời bạn bè làm ăn và cả bạn bè thân thích ở thành phố B.

Ngôn Luật không biết phải làm sao, nói với Cố Niệm: “Lát nữa anh sẽ đến tìm em.”

“Tìm cái gì? Đêm nay nhân vật chính là chị con.” Trịnh Hân Viện mất hứng nói, xoay người lãnh đạm nói với Cố Niệm, “Cô Cố cứ tự nhiên. Nhưng ở đây mong cô đừng có gây chuyện. Đi tìm các đồng nghiệp cảnh sát của cô đi. Đừng để đụng phải những người khách khác.”

Cố Niệm tức giận cười, vốn dĩ tối nay cô cũng không hề vui vẻ muốn đến đây, nhưng bây giờ lại nói như thế cô mặt dày đến đây để làm quen ai đó vậy.

“Xin lỗi, tôi còn có việc bận, vốn dĩ hôm nay chỉ định đến đây một lát rồi xin phép về sớm.” Cố Niệm cũng lãnh đạm nói, cô không có thói quen nịnh bợ người khác.

Đôi môi Trịnh Hân Viện nghiêm nghị mím chặt, thái độ đối với Cố Niệm rất không vừa lòng. Ngôn Luật đang định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở lời đã bị Trịnh Hân Viện kéo đi. Bên đó ngoài bạn bè thân thích của Ngôn gia còn có không ít đối tác làm ăn.

Trong đó một vị thái thái cười nói: “Vừa nãy tôi thấy Ngôn Luật nói chuyện với cô gái bên đó rất lâu, thế nào, là bạn gái à?”

Mặt Trịnh Hân Viện biến sắc, nói: “Chẳng qua chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi. Ngôn Luật và Sơ Vi bình thường đều rất khiêm tốn, đồng nghiệp đều không biết chuyện gia đình chúng tôi, cho nên hôm nay đến đây liền có tâm tư khác. Tôi xem thường nhất chính là loại người đó.”

“Đúng vậy, thế nên mới phải cẩn thận.” Vị thái thái đó phụ họa theo, “Ngôn Luật tuổi trẻ tài cao tự dựa vào sức mình để thăng chức cao trong ngành cảnh sát, là một nhân tài hiếm có, ở bên ngoài chắc chắn là có nhiều người yêu mến.”

“Đúng vậy, không phải là tôi khoe khoang đâu, nhưng có nhiều người theo đuổi Ngôn Luật lắm. Cô gái khi nãy cũng như vậy đó. Tôi không hiểu tại sao con gái bây giờ lại mặt dày đến thế. Người xuất sắc như Ngôn Luật nhà chúng tôi thì loại người như vậy sao xứng được chứ.” Trịnh Hân Viện khinh thường nói.

Lúc này, không biết lại có ai đó nói một câu, “Đó chẳng phải là thiếu đông của tập đoàn Nam Âm, Nam Cảnh Hành sao?”

Bởi vì câu nói đó, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Ngôn Sơ Vi cũng vô cùng ngạc nhiên, hỏi Ngôn Vĩnh Bá, “Ba, ba đưa thiệp mời cho cả Nam Cảnh Hành nữa sao?”

“Có đưa, nhưng ba không ngờ cậu ta cũng đến đây thật.” Ngôn Minh Bá liếc nhìn vị thái thái bên cạnh, dẫn theo Trịnh Hân Viện và Ngôn Sơ Vi sang một bên, tách khỏi bà ta, thấp giọng nói, “Tôi đã đưa thiệp mời đến chỗ Nam Cảnh Hành, Hàn Trác Lệ. Nhưng ngoài chuyện công, xưa nay họ đều không bao giờ tham dự những lời mời cá nhân. Hơn nữa thư ký của Nam Cảnh Hành cũng đã trả lời, nói rằng tối nay cậu ta có việc bận. Có phải là viện cớ hay không thì không rõ, nhưng đã từ chối rõ ràng rồi.”

“Vậy tại sao tối nay cậu ta lại tới đây?” Ánh mắt Ngôn Sơ Vi khẽ đổi, hồ nghi nhìn sang Cố Niệm.

Chẳng lẽ là bởi vì cô ta sao?

Có lẽ là không phải.

Quan hệ giữa Nam Cảnh Hành và Sở Chiêu Dương rất tốt, nhưng không đến mức tối nay đến đây vì Cố Niệm.

Trịnh Hân Viện cũng không biết nhiều như vậy, chỉnh trang lại đầu tóc, nói: “Cho dù là vì nguyên nhân gì thì người ta cũng đã đến đây rồi tức là đã nể mặt nhà chúng ta, chúng ta phải tiếp đãi cho đàng hoàng. Tối nay có nhiều phóng viên đến không, mau để họ chụp ảnh đi.”

Trịnh Hân Viện vừa đi, vừa kéo tay Ngôn Sơ Vi: “Nếu như báo đưa tin Nam Cảnh Hành tham dự bữa tiệc chúc mừng của con tối nay thì con sẽ được nở mày nở mặt rồi.”

Ngôn Sơ Vi không có tự tin như Trịnh Hân Viện, trong lòng còn đang nghi ngờ không chắc chắn. Nhưng cô ta vẫn đi theo Trịnh Hân Viện về phía Nam Cảnh Hành.

Thấy Nam Cảnh Hành đang đi về phía họ, Trịnh Hân Viện không khỏi kích động kéo tay áo Ngôn Minh Bá: “Xem ra đúng là đến tìm chúng ta thật rồi.”

Ngôn Minh Bá ưỡn ngực: “Em trai tôi là thị trưởng thành phố Tân, có lẽ là phía Nam Cảnh Hành đang có kế hoạch gì đó, nên mới tới đây tạo quan hệ với chúng ta.”

Lúc này, ngay cả Ngôn Sơ Vi cũng bắt đầu tin Nam Cảnh Hành thực sự đến đây là vì nể mặt gia đình họ. Khóe môi Ngôn Sơ Vi căng thẳng, Ngôn Minh Bá tươi cười, đã giơ tay ra muốn bắt tay Nam Cảnh Hành.

Nam Cảnh Hành đột nhiên bị họ chặn đường, giật mình kinh ngạc, nhưng vẫn hơi nể mặt bắt tay Ngôn Vĩnh Bá một cái.

Trịnh Hân Viện đang chuẩn bị nói, Nam Cảnh Hành đã lên tiếng trước: “Giám đốc Ngôn, xin lỗi, tôi đến đây có chút việc.”

Ngôn Minh Bá giật mình, tới đây không phải là để tham dự bữa tiệc chúc mừng thì còn có thể có chuyện gì khác nữa chứ?

A

Trịnh Hân Viện đang chuẩn bị nói, Nam Cảnh Hành đã lên tiếng trước: “Giám đốc Ngôn, xin lỗi, tôi đến đây có chút việc.”

Ngôn Minh Bá giật mình, tới đây không phải là để tham dự bữa tiệc chúc mừng thì còn có thể có chuyện gì khác nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.