Khóe mắt Cố Niệm đã ươn ướt, giọng hát làm tim cô rung động, chăm chú nhìn Sở Chiêu Dương từ góc tối chậm rãi đẩy chiếc xe bước đến.
Lúc này cả sảnh tiệc không có bất kỳ ánh đèn nào, hoàn toàn u tối, chỉ có ánh nến nhàn nhạt soi sáng. Dưới ánh nến, Sở Chiêu Dương trở thành điểm trung tâm của sảnh tiệc.
Khi Sở Chiêu Dương dừng lại trước mặt Cố Niệm, vầng sáng của ánh nến đã bao lấy cả hai.
Ôn hòa, mông lung, không khí giữa hai người như cách trở xa xăm, mang theo cả sự tĩnh mịch của năm tháng.
Một người cao to thẳng tấp đứng đối diện với một người nhỏ nhắn xinh xắn, khung cảnh này đẹp biết mấy.
Tất cả khách khứa trong hội trường đều giữ im lặng, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ, chỉ sợ sẽ phá hỏng khung cảnh tươi đẹp trước mắt.
Lâm Sơ quay đầu nhìn Yên Bắc Thành, Yên Bắc Thành không nói lời nào đã ôm cô ấy vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Lâm Sơ mỉm cười dịu dàng, quay đầu nhìn Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, khóe mắt có hơi ướt, càng ôm chặt eo Yên Bắc Thành.
Kiếp này có thể tìm thấy người đàn ông yêu thương mình như vậy, thật tốt.
“Sinh nhật vui vẻ.” Sở Chiêu Dương dịu dàng nói.
Cố Niệm lau nước mắt, cúi đầu nhìn bánh kem.
Nhìn gần mới phát hiện chiếc bánh vốn không xinh đẹp tinh xảo chút nào.
Tuy có ba tầng, nhưng bên ngoài lại không được vuông vức lắm. Có thể nhìn ra lúc làm đã dùng rất nhiều kem cố gắng làm cho nó cân bằng, nhưng vẫn có chỗ cao thấp lồi lõm.
Hoa bắt bên rìa bánh có hai ba cái lớn nhỏ không được thống nhất, nhưng cũng nhìn ra được, càng làm càng thuần thục. Hoa bắt ở tầng dưới tuy không đẹp mắt lắm nhưng cũng đã tốt hơn hai tầng trên rất nhiều rồi. Viền bánh kem cũng không xử lý ngay ngắn, phần viền phủ kín hoa quả. Ở giữa của tầng trên cùng là nét chữ mạnh mẽ quen thuộc: Sinh nhật vui vẻ.
Là do Sở Chiêu Dương viết.
Chữ viết của Sở Chiêu Dương, cô quá quen thuộc rồi.
Vì rất thích, thế nên chỉ cần là chữ mà Sở Chiêu Dương để lại, cô đều xem đi xem lại nhiều lần. Trước đây lúc Sở Chiêu Dương từ thành phố G trở về, ngày thứ hai lại vội vã đi, buổi sáng cô còn chưa thức dậy, Sở Chiêu Dương đã để lại một mảnh giấy cho cô.
Mảnh giấy đó đến giờ cô vẫn kẹp trong ví tiền và thường lấy ra xem.
Cố Niệm đột nhiên có một ý nghĩ, vội ngẩng đầu hỏi Sở Chiêu Dương: “Bánh kem này... là anh làm à?”
Vàng tai Sở Chiêu Dương đỏ bừng lên, im lặng một lúc, mới gật đầu: “Ừm.”
Cố Niệm dùng biểu cảm không dám tin nhìn anh.
Người đàn ông này từ nhỏ đã quen có người hầu hạ chăm sóc, cả nhà bếp cũng rất ít khi bước chân vào, ấy thế lại chính tay làm bánh sinh nhật cho cô.
“Lần đầu làm, không được đẹp.” Sở Chiêu Dương xấu hổ nói.
Cố Niệm bừng kín miệng, nức nở nói: “Em chỉ là… chỉ là không ngờ rằng, anh sẽ chuẩn bị nhiều như vậy. Anh bận như thế, còn nghĩ đến những việc này. Còn em lại chẳng làm gì được cho anh.”
Cố Niệm hít hít mũi, hốc mắt ướt đẫm vừa nóng vừa đau: “Sở Chiêu Dương, sao anh lại tốt như thế chứ!”
“Ai nói em không làm gì được cho anh?” Sở Chiêu Dương khẽ nói.
Vì anh, dù cho anh có cùng người khác đính hôn, em cũng không rời bỏ anh, thà chịu ấm ức làm người thứ ba cũng không buông tay anh. Biết rõ quá khứ của anh, lòng em chỉ có đau lòng. Rõ ràng biết ở bên cạnh anh rất nguy hiểm nhưng vẫn muốn cùng anh đối mặt. Không có anh, thật ra em có thể sống rất yên bình, cũng chính vì gặp anh, mới gặp phải nhiều nguy hiểm như thế, chịu nhiều khổ sở như thế.
Vì anh, em phải gánh vác quá nhiều.
Sao có thể nói, không làm gì được cho anh chứ?
Sở Chiêu Dương nắm chặt tay Cố Niệm, kéo cô lại gần: “So với những điều em đã làm cho anh, những việc này có là gì chứ. Cố Niệm, anh không biết ăn nói, cảm ơn em đã nhẫn nại nhiều như thế. Anh cũng không biết nói những lời đường mật, cảm ơn em đã mãi luôn bên anh. Vì em, anh mới có thể cảm nhận cuộc sống tốt đẹp như thế.”
Cố Niệm không ngừng lắc đầu, nước mắt đã tuôn xuống.
Đây không phải như những đề toán có thể tính rõ từng câu từng câu một, so sánh lớn nhỏ.
Vì anh, cô cam nguyện.
Cô không hề thấy bản thân vì anh mà phải trả giá gì hết, mà chỉ là từ đáy lòng muốn đối với anh thật tốt thôi. Căn bản không cần suy nghĩ, không cần so đo điều gì. Trước khi kịp nghĩ ra bản thân sẽ được gì mất gì, cô đã làm như thế rồi. Những việc làm vì anh, với cô mà nói, vốn không được tính là hi sinh. Chẳng qua là vì yêu anh, nên cô mới thấy đây là việc đương nhiên thôi.
Cố Niệm cũng bất chấp xung quanh có nhiều người đang nhìn, cô trực tiếp nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Sức lực lúc đó rất lớn, giống như muốn đem một người to lớn như Sở Chiêu Dương, toàn bộ khảm vào lòng mình vậy.
Sở Chiêu Dương cúi đầu, hai tay nâng gương mặt cô lên, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô.
“Đừng khóc, hôm nay là sinh nhật em mà.” Sở Chiêu Dương khẽ nói, lòng bàn tay chạm vào những giọt nước mắt nóng bỏng của cô, lòng anh cũng đau thắt lại, “Anh không muốn chọc em khóc.”
Cố Niệm lắc đầu: “Không phải, không phải em buồn, mà là cảm động.”
Sở Chiêu Dương đau lòng thở dài một tiếng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của cô, chậm rãi hướng lên trên, mãi đến tận khóe mắt cô.
Mảnh giấy đó đến giờ cô vẫn kẹp trong ví tiền và thường lấy ra xem.
Cố Niệm đột nhiên có một ý nghĩ, vội ngẩng đầu hỏi Sở Chiêu Dương: “Bánh kem này... là anh làm à?”
Vàng tai Sở Chiêu Dương đỏ bừng lên, im lặng một lúc, mới gật đầu: “Ừm.”
Cố Niệm dùng biểu cảm không dám tin nhìn anh.
Người đàn ông này từ nhỏ đã quen có người hầu hạ chăm sóc, cả nhà bếp cũng rất ít khi bước chân vào, ấy thế lại chính tay làm bánh sinh nhật cho cô.
“Lần đầu làm, không được đẹp.” Sở Chiêu Dương xấu hổ nói.
Cố Niệm bừng kín miệng, nức nở nói: “Em chỉ là… chỉ là không ngờ rằng, anh sẽ chuẩn bị nhiều như vậy. Anh bận như thế, còn nghĩ đến những việc này. Còn em lại chẳng làm gì được cho anh.”
Cố Niệm hít hít mũi, hốc mắt ướt đẫm vừa nóng vừa đau: “Sở Chiêu Dương, sao anh lại tốt như thế chứ!”
“Ai nói em không làm gì được cho anh?” Sở Chiêu Dương khẽ nói.
Vì anh, dù cho anh có cùng người khác đính hôn, em cũng không rời bỏ anh, thà chịu ấm ức làm người thứ ba cũng không buông tay anh. Biết rõ quá khứ của anh, lòng em chỉ có đau lòng. Rõ ràng biết ở bên cạnh anh rất nguy hiểm nhưng vẫn muốn cùng anh đối mặt. Không có anh, thật ra em có thể sống rất yên bình, cũng chính vì gặp anh, mới gặp phải nhiều nguy hiểm như thế, chịu nhiều khổ sở như thế.
Vì anh, em phải gánh vác quá nhiều.
Sao có thể nói, không làm gì được cho anh chứ?
Sở Chiêu Dương nắm chặt tay Cố Niệm, kéo cô lại gần: “So với những điều em đã làm cho anh, những việc này có là gì chứ. Cố Niệm, anh không biết ăn nói, cảm ơn em đã nhẫn nại nhiều như thế. Anh cũng không biết nói những lời đường mật, cảm ơn em đã mãi luôn bên anh. Vì em, anh mới có thể cảm nhận cuộc sống tốt đẹp như thế.”
Cố Niệm không ngừng lắc đầu, nước mắt đã tuôn xuống.
Đây không phải như những đề toán có thể tính rõ từng câu từng câu một, so sánh lớn nhỏ.
Vì anh, cô cam nguyện.
Cô không hề thấy bản thân vì anh mà phải trả giá gì hết, mà chỉ là từ đáy lòng muốn đối với anh thật tốt thôi. Căn bản không cần suy nghĩ, không cần so đo điều gì. Trước khi kịp nghĩ ra bản thân sẽ được gì mất gì, cô đã làm như thế rồi. Những việc làm vì anh, với cô mà nói, vốn không được tính là hi sinh. Chẳng qua là vì yêu anh, nên cô mới thấy đây là việc đương nhiên thôi.
Cố Niệm cũng bất chấp xung quanh có nhiều người đang nhìn, cô trực tiếp nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Sức lực lúc đó rất lớn, giống như muốn đem một người to lớn như Sở Chiêu Dương, toàn bộ khảm vào lòng mình vậy.
Sở Chiêu Dương cúi đầu, hai tay nâng gương mặt cô lên, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô.
“Đừng khóc, hôm nay là sinh nhật em mà.” Sở Chiêu Dương khẽ nói, lòng bàn tay chạm vào những giọt nước mắt nóng bỏng của cô, lòng anh cũng đau thắt lại, “Anh không muốn chọc em khóc.”
Cố Niệm lắc đầu: “Không phải, không phải em buồn, mà là cảm động.”
Sở Chiêu Dương đau lòng thở dài một tiếng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của cô, chậm rãi hướng lên trên, mãi đến tận khóe mắt cô.
Lần này, chẳng ai làm phiền, đến cả bọn nhóc xung quanh cũng bị ba mẹ khống chế từ trước, không phát ra âm thanh gì.
Cố Niệm quay đầu, nhìn thấy nến đã cháy hơn một nửa, Sở Điềm vội nói: "Mau ước đi, rồi thổi nến.”
Cố Niệm nhắm mắt, hai tay chắp lại, trong lòng thầm nói: “Hi vọng có thể nhanh chóng bắt được người của tổ chức R, để cuộc sống của Sở Chiêu Dương trở nên yên bình, không còn bị ám ảnh quấy nhiễu nữa.”
Sau đó, cô mở mắt, cúi đầu, một hơi thổi tắt hết tất cả nến.
Cố Niệm cầm dao cắt bánh lên, cắt nhát đầu tiên vào bánh, chuyện sau đó đã có nhân viên phục vụ làm thay, sau đó đem bánh kem chia đều cho mọi người.
Hàn Trác Lệ bê đĩa bánh, xiên một miếng: “Nào, để nếm thử tay nghề của lão Sở.”
“Cái tên này đến cả món trứng xào cà chua đơn giản nhất cũng không biết làm, lại đi học làm bánh kem.” Ngụy Chi Khiêm lắc đầu “Khụ khụ” thành tiếng.
“Đừng nói trứng xào cà chua, anh Sở anh biết đun nước không?” Nam Cảnh Hành quay đầu lại hỏi.
Sở Chiêu Dương: “...”
Có thím Dư đun nước rồi, anh biết chuyện đó làm gì?
“Ha ha, mọi người xem, anh ấy không biết.” Nam Cảnh Hành khua khua chiếc dĩa, đắc ý nói.
Cố Niệm: “...”
“Chiêu Dương, cháu biết nấu mì gói không?” Con trai của Yên Hoài An, Yên Ninh Bạch, ôm bụng cười hỏi.
Chân mày Sở Chiêu Dương giật giật, sắc mặt không chút thiện chí nhìn Yên Ninh Bạch.
Dụ Tử vội vã kéo thằng con trai rảnh rỗi đi chọc sư tử về, tên nhóc này ỷ vào Yên Hoài An vai vế to, là ông chú của Yên Bắc Thành, bản thân là chú của Yên Bắc Thành, cả ngày cứ gọi Sở Chiêu Dương là cháu cả, gọi Cố Niệm là cháu dâu.
Sở Điềm bê bánh kem, như ăn cướp vội vã chạy sang, nhỏ giọng nói với Cố Niệm: “Niệm Niệm, cho cậu xem cái này.”
Cố Niệm hiếu kỳ, thấy Sở Điềm cười gian như thế, bản thân cũng không kìm được sự hiếu kỳ của mình.
Lúc này, phục vụ bước đến, nói: “Cô Sở, máy chiếu đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Sở Điềm vội vã gật đầu, cười tươi roi rói, kéo Cố Niệm đi đến bên cạnh máy chiếu, liên kết với máy ảnh, rồi nhấp nút phát.
Đèn của máy chiếu chiếu vào phông màn trắng phía đối diện không biết được kéo xuống từ bao giờ, chẳng bao lâu, trên màn hình trắng đã xuất hiện hình ảnh.
Cố Niệm nhìn sang, không ngờ lại là nhà của Sở Chiêu Dương ở Lan Viện.
Người cầm máy quay chắc là Sở Điềm, vì cô nghe thấy tiếng cười của Sở Điềm.
Ống kính cùng Sở Điềm bước vào nhà bếp, liền nhìn thấy bóng lưng của Sở Chiêu Dương.
A
Lần này, chẳng ai làm phiền, đến cả bọn nhóc xung quanh cũng bị ba mẹ khống chế từ trước, không phát ra âm thanh gì.