Cố Niệm hơi hoảng, “lầm bầm” mấy tiếng, trừng anh một cái: “Em vẫn chưa quên, đến giờ Ngôn Sơ Vi vẫn gọi anh là Chiêu Dương Chiêu Dương đó. Cái tên này cũng sắp bị cô ta gọi đến mòn luôn rồi, em không thèm gọi giống chị ta đâu.”
Sắc mặt Sở Chiêu Dương liền đen lại, anh đã nói rõ như thế rồi, Ngôn Sơ Vi đó cứ dày mặt gọi mãi, phiền chết được.
Kết quả bây giờ lại thành trở ngại khiến Cố Niệm không thể gọi anh một cách thân thiết, thật tức chết mà.
“Trước đây Giang Hướng Tuyết cũng toàn gọi anh là anh Sở, em còn lâu mới gọi thế.” Cố Niệm bĩu môi, “Đáng ghét.”
Sở Chiêu Dương thật muốn gặm đôi môi phiền phức đó một trận quá đi mất, ánh mắt càng sâu hơn một chút.
“Vậy em nói xem, muốn gọi thế nào?” Hai tay Sở Chiêu Dương ôm chặt eo cô, hơi siết lại, âm thầm nhắc nhở cô.
Tròng mắt Cố Niệm tròn xoe, nói: “Em cảm thấy, gọi Sở Chiêu Dương rất tốt mà! Anh xem, bạn bè anh đều gọi anh là lão Sở. Nhân viên trong công ty thì gọi anh là tổng giám đốc, người bên ngoài gọi anh là Sở thiếu. Tức là chẳng có ai dám gọi đầy đủ cả họ lẫn tên của anh cả. Ba chữ này ghép lại với nhau, chỉ có em có thể gọi, độc nhất vô nhị.”
Sở Chiêu Dương nheo mắt lại, siết chặt eo của cô: “Không đủ thân mật.”
Thật ra, cô cũng cảm thấy thế.
Vẫn luôn muốn tìm một cách gọi nào đó chỉ của riêng hai người, nhưng cô đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra. Thế nên, cô càng ghét Ngôn Sơ Vi cứ gọi anh là Chiêu Dương. Cách gọi này vốn là do cô gọi mới đúng!
Nhưng, nếu cô đột nhiên chủ động gọi thế, cô sẽ ngại lắm.
Hôm nay Sở Chiêu Dương nhắc đến, cô cũng nghiêm túc nghĩ lại.
“Vậy anh nói xem, nên gọi anh thế nào?” Cố Niệm hỏi.
Cô thuận thế dán vào người anh, cảm thấy trong lòng Sở Chiêu Dương vừa mềm vừa ấm.
Anh giơ tay, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi cô. Đôi môi mềm mại như nước, cảm giác ấy khiến ánh mắt anh càng sâu hơn mấy phần.
“Gọi ông xã.” Anh khàn khàn nói, vừa mang theo tình cảm, vừa mang theo một ý nghĩa khác nữa.
Tim của Cố Niệm bỗng nhiên đập nhanh hơn nửa nhịp, cảm giác nhiệt độ trong xe đột ngột tăng cao, oi bức khiến cô không thở nổi.
Cố Niệm cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng không giấu được sự vui mừng nho nhỏ trong lòng, hô hấp cũng loạn nhịp: “Chúng... Chúng ta còn chưa kết hôn mà, gọi ông xã gì chứ?”
Sở Chiêu Dương bỗng nhiên ôm cô vào lòng, hai tay siết chặt eo cô, đồng thời cúi đầu, chóp mũi cọ cọ vào mũi cô, sau đó từ từ chuyển lên má, rồi tiến gần đến môi của cô.
“Gọi Chiêu Dương, cũng không sao.” Anh khẽ nói, giọng nói ấm áp khàn khàn, chầm chậm phả lên môi cô.
Môi của Cố Niệm bị hơi thở của anh làm nóng đến phát run, đang định mở miệng phản bác, nhưng lại không dám manh động.
Run run mấy cái đã chạm phải môi anh.
Vừa nóng, vừa mềm.
Lúc chạm đến, cô còn có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của anh cũng dồn dập thêm vài phần, tay có hơi táy máy kéo lớp áo cô ra, lần vào trong.
“Vì là em gọi, thế nên không giống nhau.” Sở Chiêu Dương khàn khàn giải thích.
“Cô ta gọi, anh không thích, không đáp lại, rất đáng ghét. Chính vì thế, anh cần em dùng hai từ này để khử độc.” Sở Chiêu Dương nói, rồi đột nhiên tiến đến hôn lên môi cô.
Cố Niệm: “...”
Nói chuyện thì nói, không cần đột nhiên tập kích thế chứ!
“Không cần để ý những người không liên quan. Đừng vì bị một người đáng ghét mà cướp đi quyền lợi gọi anh của em.” Sở Chiêu Dương vừa hôn cô, vừa nói, “Giúp anh quên đi cách gọi ghê tởm và giọng nói của cô ta, anh muốn nghe em gọi, em gọi sẽ là độc nhất vô nhị.”
Cố Niệm khẽ cử động môi, run run nói: “Sở Chiêu Dương, sao bây giờ anh lại có thể nói nhiều như thế?”
Đột nhiên sao lại biết ăn nói thế?
Sở Chiêu Dương: “...”
Sở Chiêu Dương siết chắt eo cô hơn: “Nghiêm túc chút đi!”
Môi Cố Niệm giật giật, cô đang rất nghiêm túc mà.
Trong bữa tiệc sinh nhật, anh rõ ràng còn nói bản thân không biết nói chuyện. Nhưng câu vừa rồi, lại nói nhiều như thế. Giống như bật sáng kỹ năng nói lời yêu thương vậy.
Sở Chiêu Dương liền nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không hề di chuyển.
Cố Niệm bị anh nhìn như thế có phần không tự nhiên, từ từ cúi đầu, chỉ còn đỉnh đầu đối mặt với anh.
“Anh làm gì mà cứ nhìn chằm chằm em thế?” Cố Niệm nhỏ giọng nói, cảm giác bàn tay anh đang đặt trên eo cô cũng nóng hơn rất nhiều.
Bụng dưới bất giác thu lại, bỗng cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của Sở Chiêu Dương vang lên trên đầu: “Đợi em gọi.”
Cố Niệm hít mạnh một hơi, nghẹn đến mức không nói nên lời.
Giương đôi mắt khó xử nhìn anh, Sở Chiêu Dương lại bị dáng vẻ thỏ con vô tội này của cô dụ dỗ. Lồng ngực nóng lên, không thể đợi được nữa, trực tiếp hôn cô say đắm, đánh chiếm thành trì của cô.
Cố Niệm không thở được nữa, Sở Chiêu Dương mới tiếc nuối thả lỏng một chút, đôi môi phảng phất hương bạc hà vẫn dán trên đôi môi cô, không chịu buông tha.
Anh mở miệng, vừa cọ cọ vào môi cô, vừa hỏi: “Có gọi không?”
Cố Niệm bị anh hôn đến lơ mơ, lúc này chẳng khác gì một con ngốc cả, hoàn toàn không đuổi kịp tư duy của anh.
Theo bản năng, cô hỏi: “Gọi cái gì?”
Sở Chiêu Dương híp mắt, nếu không phải nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, anh còn tưởng cô đang cố ý giả ngốc. Nhưng bây giờ, đôi môi cô vừa nóng, vừa sưng, vừa đỏ, căng mọng giống như một lớp son tự nhiên nhất, đẹp nhất, vô cùng xinh đẹp. Gương mặt mịn màng hơi ửng đỏ, đôi mắt phiếm sương mù, dáng vẻ ngây ngô vô tội, chẳng trách không bắt kịp tư duy của anh.
Dáng vẻ gợi tình này của cô khiến Sở Chiêu Dương cũng căng thẳng theo.
Đến cả giọng nói trầm khàn cũng khẩn trương hơn một chút: “Nếu như em muốn gọi trên giường, anh cũng rất sẵn lòng.”
Nét mặt Cố Niệm đột nhiên đỏ như máu, cảm giác trên đầu cũng sắp bốc khói rồi.
Người... Người đàn ông này nói bậy bạ gì vậy chứ!
Cố Niệm vô cùng xấu hổ, đánh lên vai anh một cái, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ dùng sức, nhẹ nhàng đánh xuống, so với gãi ngứa cũng không bằng.
Khóe miệng Sở Chiêu Dương hơi cong lên, khàn khàn nói: “Thế nên... em nói xem nên gọi là gì?”
Hai tay Cố Niệm che miệng anh lại, mặt đỏ như gấc. Yết hầu giật giật, miệng cũng run run, dịu dàng, thấp giọng nói: “Chiêu... Chiêu Dương...”
Lần đầu tiên, gọi anh ấy thân thiết như thế.
Trước kia, cô lúc nào cũng gọi cả họ và tên Sở Chiêu Dương, hình như đã quen rồi nên cũng không cảm thấy gì. Dù cho đã có rất nhiều cử chỉ thân mật với anh rồi nhưng bây giờ cô chỉ đơn giản gọi anh là Chiêu Dương đã cảm thấy ngượng ngùng đến thế.
Sau khi gọi xong, lưỡi của Cố Niệm giống như bị đan lại vậy, từ tận đáy lòng quẫn bách, hai tai cũng đỏ hết lên. Nhưng sau khi gọi thế xong, cô lại cảm thấy rất vui sướng. Giống như... Người đàn ông này đã hoàn toàn thuộc về cô vậy, người khác cũng đừng hòng đến gần nửa bước.
Chẳng trách, Ngôn Sơ Vi lại dày mặt như vậy, bất luận Sở Chiêu Dương đã nói rõ ràng nhưng vẫn giả ngốc gọi anh như thế.
Tuy nhiên Sở Chiêu Dương lại không hài lòng với giọng nói bé xíu của cô, cúi đầu hôn lên má cô, khàn khàn nói: “Gọi lại, gọi rõ một chút.”
“Chiêu Dương...” Vành tai Cố Niệm nóng bừng, gọi thêm một tiếng.
Gọi đi gọi lại hình như đã quen rồi, cũng cảm thấy thuận miệng hơn.
Trái tim Sở Chiêu Dương đập điên cuồng, giống như sắp nhảy ra ngoài vậy. Chỉ vì một tiếng “Chiêu Dương” này của cô, anh đã động tình, không thể khống chế. Anh cúi xuống hôn cô say đắm, nụ hôn vừa sâu vừa cuồng nhiệt, đem cả người cô hòa vào đôi môi của mình, giống như muốn nuốt toàn bộ cô vào lòng vậy.
Chẳng khác gì một người đói lả tìm kiếm nguồn thức ăn vậy.
Sở Chiêu Dương nắm chặt tay Cố Niệm, đặt lên dây kéo quần của mình, vừa để cô giúp, vừa dán chặt vào môi cô: “Niệm Niệm, gọi anh nữa đi.”
“Chiêu Dương... Chiêu Dương...” Cố Niệm dịu dàng gọi, anh không nói dừng, cô cũng sẽ không dừng.
Kết quả, ngược lại khiến người đàn ông này càng ngày càng hưng phấn, mãi không chịu kết thúc.
***
Đến cuối cùng, toàn thân Cố Niệm không còn chút sức tựa vào ngực Sở Chiêu Dương. Lúc này cả người cô như sợi bún vậy, lười biếng nằm bò ra, đầu gối lên vai của Sở Chiêu Dương mới cảm thấy thoải mái chút.
Sở Chiêu Dương cúi đầu hôn lên trán cô. Đôi má cô ửng hồng như dùng son vậy, đến cả sống mũi cũng bị nhuộm đỏ ửng. Trong không gian mờ ám, hai hàng mi cô khép hờ, trông vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Yết hầu anh không kìm được khẽ trượt, trong lòng rung động.
A
Yết hầu anh không kìm được khẽ trượt, trong lòng rung động.