Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 205: Không phải là tiểu tam đó chứ ?



Nhưng, Sở Chiêu Dương lại không thèm nhìn cô một cái, giống như trong căn nhà này ngoài Cố Niệm ra, những người khác đều không phải là người vậy.

Cô chưa từng gặp người đàn ông nào mắt luôn nhìn thẳng như thế cả. Dù cho lúc cùng bạn gái ra ngoài, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp, hoặc vóc dáng bốc lửa một chút, cũng không kìm được đưa mắt lén nhìn một cái.

Nhưng Sở Chiêu Dương thì hoàn toàn không như thế. Từ đầu đến cuối, trong mắt anh đều vô cùng sạch sẽ.

Cố Niệm nhìn Sở Chiêu Dương, giống như những thấp thỏm bất an trước đây đều chỉ là ảo giác của chính cô vậy. Cô an tâm, khóe môi hơi nhếch lên.

Thôi Hân Mi vẫn luôn ngồi một bên, đột nhiên yếu ớt lên tiếng: “Cậu Sở ở thành phố B làm nghề gì vậy?”

Cố Niệm len lén nhéo vào cánh tay Sở Chiêu Dương một cái, nhắc nhở anh.

Sở Chiêu Dương nhìn về phía Thôi Hân Mi, liền hiểu ra đây chắc là người mợ mà Cố Niệm nhắc đến lúc nãy.

Anh đang định sẽ trả lời chung chung thôi, nhưng đột nhiên Mục Kỳ San ngồi bên cạnh Thôi Hân Mi lên tiếng: “Anh rể, em nhìn anh rất quen, hình như trước đây em đã từng thấy anh ở đâu đó rồi thì phải?”

Sở Chiêu Dương lãnh đạm nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến đây.”

“Không phải, ý em không phải gặp trực tiếp anh, nhưng chắc chắn em đã từng thấy ảnh của anh ở đâu đó.” Mục Kỳ San chống cằm suy nghĩ.

Cố Niệm nhân cơ hội nói khẽ với Sở Chiêu Dương: “Đây là con gái của cậu em, Mục Kỳ San.”

Sở Chiêu Dương gật gật đầu, xem như đã biết.

Lúc này, Mục Kỳ San đánh bộp tay phải lên tay trái một cái, nói: “Em biết sao lại thấy tên anh quen tai như vậy rồi, anh chính là tổng tài của tập đoàn Sở Thiên phải không!”

Cố Niệm: “...”

Cô không ngờ, Mục Kỳ San là một người suốt ngày chỉ quan tâm đến tin tức bát quái trong giới giải trí và mấy minh tinh Hàn Quốc, lại để ý đến tin tức về mặt kinh tế?

“Trước đây anh và con gái của tập đoàn Giang Thành đính hôn, kết quả trong bữa tiệc đính hôn, ông chủ Giang Thành bị bắt đi, tin này xuất hiện khắp nơi trên mạng, em xem weibo cũng nhìn thấy rất nhiều.” Mục Kỳ San nói.

“Lúc anh vừa bước vào, em đã cảm thấy quen mắt, hóa ra đúng là anh!” Hai mắt Mục Kỳ San sáng lấp lánh, “Anh là nhân vật cấp đại thần đó, em có thể chụp chung với anh một tấm không?”

“Con nít đừng làm loạn.” Bà dì lên tiếng, hóa ra lai lịch của Sở Chiêu Dương lại lớn như vậy, bây giờ còn ai để ý đến chuyện chụp hình chứ.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Sở Chiêu Dương.

Mục lão gia và Mục lão thái thái đều khó xử, ngượng ngùng nhìn Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương lợi hại đến mức nào, bọn họ không biết. Nhưng chắc chắn so với gia đình họ thì lợi hại hơn rất nhiều rất nhiều, theo họ thấy chính là kiểu cao không với tới nổi.

Hóa ra, trước đây suýt nữa Sở Chiêu Dương đã đính hôn với người khác?

Nói cách khác, trước đây cậu ấy đã từng quen với người khác?

Vậy, bây giờ thì quen với Cố Niệm sao?

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, một người đàn ông điều kiện tốt như thế, sao trước đây có thể chưa từng quen ai chứ.

Chỉ là không biết, Cố Niệm đóng vai trò gì trong mối quan hệ đó thôi.

Chắc không phải là tiểu tam đó chứ?

Bà dì chớp chớp mắt, mông cũng xích qua một chút, hỏi: “Trước đây cháu và Cố Niệm quen nhau như thế nào vậy?”

Nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên quen biết Cố Niệm, ánh mắt vốn có phần lạnh lùng của Sở Chiêu Dương bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp hơn hẳn.

“Lúc đó, cô ấy đang bắt cướp, đúng lúc cháu cũng nhìn thấy, nên đã giúp đỡ cô ấy.” Sở Chiêu Dương dịu giọng nói, như đang đắm mình vào hồi ức, giọng nói ôn hòa ấm áp.

Bà dì rất muốn hỏi, chuyện trước đây anh đính hôn ruốt cuộc là như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa vì khí thế của Sở Chiêu Dương quá mạnh, cuối cùng bà ấy vẫn không dám hỏi.

Ngược lại Mục Kỳ San, lại hỏi thẳng: “Anh trước hay sau khi đính hôn mới quen với chị em?”

Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, trong đôi mắt đen láy thoáng hiện lên ý giễu cợt.

Mục Kỳ San chột dạ, tránh ánh mắt của anh.

Sao cô ta có cảm giác, tâm tư của mình đều bị anh ta nhìn thấu vậy chứ.

“Đó không phải đính hôn, chỉ là bày kế để bắt Giang Vạn Lý thôi.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt giải thích, “Chuyện trên thương trường rất phức tạp, không tiện giải thích cho mọi người hết được.”

Cố Niệm thật sự cảm thấy, Sở Chiêu Dương đối với người nhà của cô đã dành ra kiên nhẫn cực đại rồi. Nói chuyện nhiều như vậy, giải thích cũng rất rõ ràng. Đổi lại là người khác, anh đã chẳng thèm để ý đến. Đoán chừng anh sẽ trực tiếp nói ba chữ, cô không hiểu, là kết thúc rồi.

Mục Kỳ San bị Sở Chiêu Dương phủ định thẳng thắn như vậy, nhất thời cảm thấy rất mất mặt. Mặt xụ xuống, không nói gì nữa.

Nhưng bà dì vẫn nghi ngờ, Sở Chiêu Dương nói thế nhưng ai biết sự thật rốt cuộc là như thế nào chứ?

Nói không chừng, cậu ấy chỉ vì muốn bảo vệ cho Cố Niệm, bằng không sao lại không nói rõ?

Bà ta thấy dáng vẻ Cố Niệm quả thật không phải là người tầm thường, diện mạo xuất sắc như vậy, dù cho đứng giữa đám đông vừa nhìn cũng có thể nhận ra ngay. Con gái lớn lên quá xinh đẹp chẳng tốt lành gì, rất dễ làm mấy chuyện không đứng đắn với đàn ông.

Điều kiện Sở Chiêu Dương tốt như vậy, coi trọng Cố Niệm ở điểm nào chứ? Không phải chính là gương mặt sao? Năm xưa, Mục Lam Thục không phải cũng như thế à?

Bà dì thầm khinh bỉ trong lòng, kết quả nghe thấy Thôi Hân Mi nhỏ giọng hỏi Mục Kỳ San: “Sở Chiêu Dương này rốt cuộc lợi hại đến mức nào?”

Chỉ là câu hỏi này của Thôi Hân Mi bị mọi người nghe thấy cả.

Mục lão gia và Mục lão thái thái đều khó xử, ngượng ngùng nhìn Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương lợi hại đến mức nào, bọn họ không biết. Nhưng chắc chắn so với gia đình họ thì lợi hại hơn rất nhiều rất nhiều, theo họ thấy chính là kiểu cao không với tới nổi.

Nay, bạn trai của Cố Niệm xuất chúng như vậy, hai ông bà không muốn người ta cho rằng gia đình họ xem trọng tiền, không muốn làm Cố Niệm mất mặt. Chỉ sợ Sở Chiêu Dương có ấn tượng không tốt với họ, từ đó ảnh hưởng đến tình cảm của cậu ấy với Cố Niệm.

Cậu nhóc này không chỉ điều kiện xuất chúng, làm người cũng chững chạc ổn định, không nhiều lời, vừa nhìn đã biết là kiểu người không thích nói nhiều. Khiến hai ông bà vừa nhìn đã rất thích, biết anh là một người rất có trách nhiệm, có thể nương tựa.

Mục Định Kiệt ra sức kéo Thôi Hân Mi một cái, hàm ý nhắc nhở bà ta đừng hỏi mấy chuyện này trước mặt người ta. Dù cho trong lòng muốn biết mấy đi nữa, cũng không đợi hỏi riêng Mục Kỳ San được hay sao?

Thôi Hân Mi trừng mắt, dứt khoát đẩy tay Mục Định Kiệt ra.

Mục Kỳ San thấy cả nhà bà dì đều hiếu kỳ nhìn cô ta, hiển nhiên cũng rất muốn biết Sở Chiêu Dương rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

Bà dì từ câu nói của Mục Kỳ San đã nghe ra được gia đình Sở Chiêu Dương mở công ty lớn. Có thể đính hôn với con gái của ông chủ tập đoàn lớn, quy mô của gia đình anh chắc chắn cũng không nhỏ.

Mục Kỳ San cười tủm tỉm nói: “Tám gia tộc lớn, mọi người từng nghe qua chưa? Gia tộc đứng đầu ở các ngành nghề khác nhau, nhà họ nhận đứng thứ hai, chẳng có ai dám nhận đứng thứ nhất. Nói như vầy đi, ví dụ có một cái bánh kem, gia đình anh rể chiếm một nửa, còn lại một nửa, mới đến phiên người khác phân chia.”

Kiểu giải thích thẳng thắn như vậy, bà dì vừa nghe đã hiểu.

Hít sâu một hơi, lúc bà ta quay sang nhìn Sở Chiêu Dương, suýt nữa có chút không thở nổi.

Bạn trai... Bạn trai Cố Niệm, lai lịch lại lớn như vậy?

Thật ra, không cần Mục Kỳ San giải thích, bọn họ cũng đã từng nghe qua tám gia tộc lớn.

Thần thần bí bí, tồn tại ở tầng cao nhất.

“Lợi... Lợi hại như vậy sao?” Bà dì nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

Bà ta lại nhìn sang Sở Chiêu Dương, như thể trên người anh đang lấp lánh ánh vàng vậy.

Trên mặt Sở Chiêu Dương không chút biểu cảm, vốn không vì thế mà trở nên kiêu ngạo.

Trong lòng hai ông bà Mục bồn chồn, cứ tưởng Sở Chiêu Dương đang không vui. Mục Lam Thục cũng đã hiểu được phần nào tính cách của Sở Chiêu Dương, biết rõ chuyện này đối với anh mà nói vốn không có chút ảnh hưởng gì. Biểu cảm của Thôi Hân Mi như thế cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của Sở Chiêu Dương đối với Cố Niệm.

Bà dì không ngờ Cố Niệm lại có thể tìm được một người bạn trai có bản lĩnh như vậy, con trai con gái của mình liền chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Cố Niệm rõ ràng chẳng lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, nhưng bà dì vẫn cảm thấy Cố Niệm đang khoe khoang với bà ta, châm chọc những câu nói trước đây của bà ta.

Dù gì cũng là môn không đăng, hộ không đối, đừng hòng trèo cao. Bà sẽ chống mắt xem thử, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương rốt cuộc có thể ở bên nhau được bao lâu. Có ở lại đây cũng chẳng ngồi nổi nữa, bà dì liền dẫn theo người nhà rời khỏi.

Không còn tiếng trẻ con ồn ào, trong nhà lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.

Mục lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bị hai đứa trẻ đó làm ồn ào đến đầu cũng nhức cả rồi.

Mục Lam Thục nhìn thời gian, liền nói: “Con đi chuẩn bị bữa tối.”

Cố Niệm nhìn Thôi Hân Mi, bà ta vốn không có ý muốn phụ giúp, nên cô liền đứng dậy nói: “Mẹ, con giúp mẹ.”

“Không cần, chi bằng con đi siêu thị đi, xem Sở Chiêu Dương thích ăn gì thì mua thêm một ít về đây.” Mục Lam Thục đeo tạp dề vào, nói với Sở Chiêu Dương nói, “Không nghĩ cháu sẽ đến bất ngờ như vậy, vốn chỉ có mấy người trong nhà bác, định bữa tối lấy mấy món còn dư lại từ trưa ăn cho hết.”

Nhưng hiển nhiên, bây giờ dùng mấy món đó đãi khách thì không thích hợp lắm.

Sở Chiêu Dương liền nói: “Không cần phiền phức đâu ạ, cháu ăn theo mọi người là được.”

“Vậy sao được.” Mục Lam Thục cười cười, “Dù gì đây cũng xem như lần đầu tiên cháu đến nhà, chính thức thăm trưởng bối trong nhà, chúng ta cũng phải chính thức chiêu đãi cháu chứ.”

Thái độ này của Mục Lam Thục rõ ràng đã đồng ý chuyện của hai người họ rồi.

A

Cố Niệm nhìn Thôi Hân Mi, bà ta vốn không có ý muốn phụ giúp, nên cô liền đứng dậy nói: “Mẹ, con giúp mẹ.”

“Không cần, chi bằng con đi siêu thị đi, xem Sở Chiêu Dương thích ăn gì thì mua thêm một ít về đây.” Mục Lam Thục đeo tạp dề vào, nói với Sở Chiêu Dương nói, “Không nghĩ cháu sẽ đến bất ngờ như vậy, vốn chỉ có mấy người trong nhà bác, định bữa tối lấy mấy món còn dư lại từ trưa ăn cho hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.