Mục Định Kiệt cũng không giữ bà ta, sau khi Thôi Hân Mi đi khỏi, Mục Định Kiệt nói: “Tính tình cô ấy là như vậy, mọi người đừng để ý.”
Dần dần, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ lại.
Không có Thôi Hân Mi, không khí trên bàn ăn đã tốt lên rất nhiều.
Ăn cơm xong, lúc thu dọn bát đũa, Mục Lam Thục hỏi Sở Chiêu Dương: “Cháu đến đây đã đặt khách sạn chưa?”
Sở Chiêu Dương gật đầu: “Cháu đặt rồi ạ.”
Mục Lam Thục không hỏi gì thêm.
Sở Chiêu Dương nhìn về phía Cố Niệm, Cố Niệm nhớ ra còn phải mua quần áo cho Sở Chiêu Dương, liền nói với Mục Lam Thục: “Mẹ, anh ấy đến đây vội quá, cũng chẳng mang theo quần áo, con cùng anh ấy ra ngoài mua vài bộ đã.”
“Ừm.” Mục Lam Thục gật đầu.
Sở Chiêu Dương và Cố Niệm chào tạm biệt hai ông bà Mục, ông bà không nỡ để Sở Chiêu Dương đi sớm như vậy. Sở Chiêu Dương tỏ ý sáng mai sẽ lại đến, lúc này ông bà mới vui vẻ tiễn anh đi.
Cố Niệm chỉ đường cho Sở Chiêu Dương, lái xe đến một con phố thương mại ở Ngu Thành.
Vì Ngu Thành không lớn, nên cả thành phố cũng chỉ có một con phố thương mại này thôi. Có một vài cửa hàng nhỏ là nhãn hiệu trong nước giá cả cũng rẻ kiểu dáng cũng không tệ, không tính là hàng cao cấp nhưng cũng gọi là có tiếng.
Cố Niệm đưa anh đến một cửa hàng quần áo nam. Chọn cho Sở Chiêu Dương mấy chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc áo len, còn có một chiếc quần jeans. Cô chưa từng thấy Sở Chiêu Dương mặc quần jeans bao giờ.
Giá của mấy cái này cộng lại, e rằng vẫn chưa đủ một số lẻ của một chiếc bất kỳ trong tủ quần áo của Sở Chiêu Dương. Nhưng những thứ mà Sở Chiêu Dương quen mặc, cô cũng không mua nổi.
Cầm quần áo ướm thử lên người Sở Chiêu Dương xong, cô nói: “Thiệt thòi cho anh một chút, mặc tạm mấy cái này đi.”
Sở Chiêu Dương sảng khoái đón lấy: “Không thiệt thòi, anh rất thích.”
“Đi thử xem đi.” Cố Niệm mong chờ nói, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc quần áo thoải mái của anh.
Bình thường, cô luôn nhìn thấy anh mặc vest mang giày da, ở nhà cũng mặc đồ ở nhà, dù cho cuối tuần ăn mặc thoải mái một chút, nhưng vẫn là dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành chững chạc.
Sở Chiêu Dương nhìn số quần áo trên tay một cái, trước giờ anh chưa từng mặc như vậy, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng vì Cố Niệm chọn cho anh, thế nên mặc gì anh cũng thích. Cầm lấy bước vào phòng thử đồ, sau khi thay xong, anh vẫn thấy không quen lắm.
Lập tức anh lại nghe thấy Cố Niệm ở bên ngoài thúc giục: “Xong chưa?”
Sở Chiêu Dương hắng hắng giọng: “Xong rồi.”
Anh thật sự rất sợ mặc không đẹp, bị Cố Niệm cười. Sở Chiêu Dương thấp thỏm mở cửa phòng thử đồ bước ra.
Cố Niệm nhìn đến ngây dại.
Rõ ràng mỗi chiếc chỉ mấy trăm tệ nhưng mặc lên người Sở Chiêu Dương, lại có cảm giác như mấy vạn tệ vậy. Anh ấy đúng là cái giá treo quần áo, giống hệt như người mẫu vậy, dáng cao chân dài, mặc cái gì cũng đẹp.
Cả bộ này mặc lên người anh lại có chút phong độ trí thức, lập tức nhìn trẻ hơn rất nhiều, vừa giống như nhân vật cấp đại thần còn đang học cao học ở trường, lại vừa giống một thầy giáo trẻ ở trường đại học vậy.
“Đẹp quá.” Cố Niệm bước đến bên cạnh anh, giúp anh chỉnh sửa lại quần áo.
“Nhìn được không?” Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn chính mình.
Cố Niệm chẳng chút do dự gật đầu: “Ừm, giống như trẻ ra 10 tuổi vậy.”
Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Sở Chiêu Dương đột nhiên có chút buồn bực.
Trầm giọng nói: “Em thấy anh già quá?”
Lớn hơn cô 8 tuổi, nhiều lắm sao?
Không ngờ cô lại để ý đến tuổi tác như vậy, trước đây cũng chưa từng nghe cô nhắc đến.
Nhìn biểu cảm buồn bực lúc này của anh, Cố Niệm vội vã nói: “Không phải, trong phạm vi 10 tuổi thì cũng không xem là chênh lệch lắm. Anh chẳng già chút nào. Độ tuổi này vừa hay, thành thục ổn định, trong lòng em đây là độ tuổi lý tưởng nhất rồi.”
Cố Niệm chẳng chút do dự rót mật vào tai anh.
Quả nhiên, biểu cảm của Sở Chiêu Dương đã khá hơn một chút, hai mắt sáng lấp lánh, tiến đến gần, khẽ hỏi: “Thật không?”
Giọng nói trầm ấm xuyên qua tiếng nhạc chậm rãi trong tiệm truyền vào tai cô, kèm theo hương bạc hà trên người anh.
Tim Cố Niệm đập lỡ một nhịp: “Thật... Thật mà...”
Nghe vậy, sắc mặt Sở Chiêu Dương liền hiện lên sự sung sướng.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, một bên lông mày hơi nhíu lại: “Anh cũng cảm thấy độ tuổi này của anh vừa hợp.”
Cố Niệm vội vã gật đầu, đánh giá anh: “Trẻ tuổi, lại thành thục, rất tốt.”
Sở Chiêu Dương bước đến trước gương, tự ngắm mình một lượt.
Trước nay anh chưa từng mặc như thế, nhưng xem ra cũng không tệ lắm.
Quan trọng là, Cố Niệm rất thích.
Vậy anh có thể suy xét, sau này mặc như vầy nhiều hơn một chút.
Cố Niệm bước đến trước mặt anh, hai người cùng đứng trước gương. Cô mang một đôi bốt đế bằng, chỉ mới đứng đến vai anh. Sở Chiêu Dương hài lòng nhìn cô trong gương, hai người đứng cùng nhau chênh lệch chiều cao, quả là rất xứng đôi. Giống như cả hai sinh ra đã dành cho nhau vậy, đúng là điểm nào cũng rất xứng đôi.
“Sở Chiêu Dương, em rất tò mò, hồi đi học anh trông thế nào.” Cố Niệm ngẩng đầu, hiếu kỳ nói, đôi mắt lấp lánh như ẩn chứa hàng nghìn ngôi sao.
Sở Chiêu Dương hơi cúi đầu nhìn cô.
Anh không trả lời, ngược lại lạnh giọng hỏi: “Gọi anh là gì?”
“Vào lúc em gặp anh, khả năng tự chủ của anh đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt giải thích.
Cố Niệm dừng lại một chút, lâu rồi không gọi, trước kia khó khăn lắm mới quen với cách xưng hô đó, giờ lại thấy không quen lắm.
Sở Chiêu Dương không giục, cũng không ép, nhưng cứ lẳng lặng như thế nhìn cô.
Cố Niệm nhẹ nhàng chớp chớp hai hàng mi, đôi môi hơi mím lại, dáng vẻ linh động, đáng yêu.
Sở Chiêu Dương vừa nãy còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ mới có thể hoàn toàn buông xuống.
Cuối cùng, anh lại được nghe thấy cô gọi anh như thế rồi.
Thật tốt.
Suýt nữa anh còn tưởng, phải mất rất nhiều công sức, mới có thể được nghe cô gọi anh như thế lần nữa.
Một cảm giác ấm áp truyền đến theo sau tiếng gọi “Chiêu Dương” ấy, Sở Chiêu Dương dịu dàng nói: “Lúc anh đi học, cũng không khác bây giờ lắm.”
Khi đó không có sức sống, cũng vô cùng nhàm chán, lúc hơn 20 tuổi, tính cách anh đã trầm lặng giống như bây giờ, trước nay đều chưa từng xuất hiện tâm trạng kích động gì.
Cố Niệm nghĩ, ít nhiều vẫn có sự khác biệt, bây giờ nhất định đã cởi mở hơn một chút rồi. Cố Niệm rất muốn quen với Sở Chiêu Dương lúc anh còn là học sinh, cực kỳ muốn quen anh sớm hơn một chút.
Sớm một chút giúp anh bước ra khỏi ác mộng.
Sớm một chút để anh cởi mở hơn.
Nếu có thể sớm một chút, sớm một chút nữa quen biết anh... thì tốt rồi.
Sở Chiêu Dương giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh giơ tay, nhẹ nhàng nhéo lên má cô.
“Dù cho không đủ sớm, nhưng anh có thể quen biết em đã rất tốt rồi.” Sở Chiêu Dương nói.
So với cả đời cũng không gặp được cô thì bây giờ đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Ở cái tuổi này anh gặp được cô đã là chiếu cố mà thượng đế dành cho anh rồi.
Vẫn tốt hơn gặp nhau ở thời gian không thích hợp.
“Lúc còn trẻ, tính cách anh không tốt lắm, càng khép mình hơn bây giờ, nếu gặp em, có thể anh sẽ chọc tức em, làm cho em cách anh thật xa.” Sở Chiêu Dương giải thích.
Cố Niệm buồn cười nhìn anh, ánh mắt sinh động, đôi mắt dường như đang nói: “Làm như bây giờ tính cách của anh tốt lắm vậy.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Anh bất đắc dĩ nhìn cô.
Bây giờ bị cô rèn luyện, tính tình của anh đúng là càng ngày càng bao dung rồi.
“Trước đây, anh không có nhẫn nại, không thích người khác đến gần.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, “Anh có thể sẽ trực tiếp nổi giận đuổi em đi, hoặc có thể trực tiếp từ chối để em đến gần.”
Bằng không, nhiều năm như vậy rồi, sao anh chỉ có mấy người bạn là đám người Hàn Trác Lệ?
Thật ra, anh có được những người bạn như họ cũng đã là may mắn của anh.
“Vào lúc em gặp anh, khả năng tự chủ của anh đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt giải thích.
“Anh cũng từng nghĩ đến, nếu không thể đúng lúc gặp em, có lẽ anh đã vì lợi ích của gia tộc mà liên hôn. Lúc đó, anh còn tư cách gì để gặp em, để quen biết em, để thích em chứ?” Sở Chiêu Dương càng nghĩ, càng cảm thấy may mắn, đến cả ánh mắt nhìn Cố Niệm cũng tràn đầy cảm ơn với số mệnh.
Nếu Sở Chiêu Dương không nói, cô cũng không nghĩ đến.
Đúng vậy, nếu gặp anh trễ hơn một chút nữa.
Nếu lúc đó anh đã là chồng của người khác.
Với tính cách của Sở Chiêu Dương, dù cho anh ấy không yêu vợ mình cũng sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với đối phương, sẽ không phản bội hôn nhân.
Và cô cũng sẽ không để bản thân trở thành người đi phá hoại gia đình của người khác.
Vừa nghĩ đến đây, quả nhiên, thời gian cô quen biết anh cũng không phải quá muộn, đã rất đúng lúc rồi. Đột nhiên, Cố Niệm rất muốn ôm chặt lấy anh.
Ánh mắt Sở Chiêu Dương càng sâu hơn: “Có muốn cùng anh vào phòng thử đồ không?”
Cố Niệm không tự chủ liền nhìn về phía phòng thử đồ, mặt đỏ bừng lên: “Đừng có mơ.”
A
“Vào lúc em gặp anh, khả năng tự chủ của anh đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt giải thích.
“Anh cũng từng nghĩ đến, nếu không thể đúng lúc gặp em, có lẽ anh đã vì lợi ích của gia tộc mà liên hôn. Lúc đó, anh còn tư cách gì để gặp em, để quen biết em, để thích em chứ?” Sở Chiêu Dương càng nghĩ, càng cảm thấy may mắn, đến cả ánh mắt nhìn Cố Niệm cũng tràn đầy cảm ơn với số mệnh.