Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 213: Phát hiện cô đang tự cuộn mình trong chăn giả làm bé tằm



Hơn nữa, tối qua mơ mơ màng màng, cô thật sự không chú ý.

Dù cho là trước đây, cô cũng nhắm mắt, bất chấp giúp anh.

Sở Chiêu Dương cầm ống nghe, nói: “Cho hai phần ăn sáng, phần A.”

Cúp điện thoại, anh lại ung dung bước trở về, Cố Niệm dứt khoát nằm sụp xuống không ngẩng đầu, vì cô không dám nhìn anh.

Cảm giác phần nệm bên cạnh lún xuống, Sở Chiêu Dương đang ngồi bên cạnh cô, khom lưng phủ lên lưng cô, đôi môi mỏng dán chặt vào bên tai cô: “Đồ lót tối qua mua còn chưa giặt, nên không mặc được.”

Vành tai Cố Niệm khẽ động, hơi thở của anh phả đến ấm nóng, như sắp bỏng luôn vậy.

“Em đi giặt cho anh, rồi dùng máy sấy tóc sấy khô là được.” Cố Niệm nói, cúi đầu đứng dậy, ánh mắt cố gắng tránh khỏi Sở Chiêu Dương.

Kết quả vừa ngồi dậy, Cố Niệm liền bị đau đến mức hít vào một tiếng.

“Sao vậy?” Sở Chiêu Dương bấy giờ cũng chẳng còn tâm trạng trêu cô nữa, vội vã đỡ lấy vai cô.

Cố Niệm dáng vẻ tội nghiệp nói: “Không sao, chỉ là bị căng ra một chút, hơi đau thôi.”

“Chỗ nào căng?” Sở Chiêu Dương hỏi.

Cố Niệm: “...”

Cái này còn phải nói sao?

Bảo cô giải thích thế nào đây?

Sở Chiêu Dương đoán được gì đó từ ánh mắt đang vừa trách hờn vừa xấu hổ của Cố Niệm.

“Anh xem thử.” Nói xong liền xốc chăn lên.

“Không cần đâu.” Cố Niệm vội túm lấy chăn, không cho anh xem.

Bản thân cô còn ngại xem, sao có thể để cho Sở Chiêu Dương xem được chứ.

Sở Chiêu Dương mím chặt môi, cô đau như vậy làm anh rất tự trách, tối qua anh thật sự khống chế không được tốt lắm.

“Để anh xem.” Sở Chiêu Dương nghiêm túc nói.

Cơ thể Cố Niệm run run, cắn chặt góc chăn. Thuốc mỡ chạm vào mát lạnh, nhưng dù gì cũng còn có tay anh nữa. Sở Chiêu Dương sau khi thoa xong hết cho cô thì đi rửa tay, Cố Niệm liền chui đầu vào chăn. Không ngờ phản ứng của cô nghiêm trọng như vậy, còn… còn làm dơ tay anh nữa.

Cố Niệm sợ nhất chính là dáng vẻ nghiêm túc này của anh, cảm giác dù cho bản thân có lý cũng trở nên chột dạ vậy.

“Thật sự không cần đâu.” Cố Niệm hơi dịu giọng, mấy chữ cuối gần như không nghe thấy nữa, giãy giụa cố nắm chặt chăn không chịu buông.

Ai ngờ, Sở Chiêu Dương lại trực tiếp xốc chăn từ dưới chân cô lên.

Cố Niệm không kịp phòng, bị anh nhìn thấy hết. Cô thành thật từ bỏ chống cự, buông tay ra.

Sở Chiêu Dương nhìn thấy rõ hai bên eo cô có dấu tay rất rõ, đỏ hồng, tất cả đều là dấu vết anh để lại. Sở Chiêu Dương thở dốc, tối qua anh thật sự không khống chế được. Lúc quên mình, anh lại ra tay nặng như vậy sao?

Cố Niệm hơi co chân lại, theo bản năng muốn che đậy nhưng lại bị Sở Chiêu Dương đi trước một bước, trực tiếp nhìn vào trong.

“Xin lỗi.” giọng Sở Chiêu Dương khàn đặc nói.

“Không... Không sao, thật ra thì không đau lắm.” Cố Niệm khẽ nói.

“Vừa rồi em đã đau đến phát thành tiếng mà.” Sở Chiêu Dương xị mặt.

“Không phải... Không phải bên trong, chỉ là cơ bắp đau nhức thôi.” Cố Niệm giải thích.

Nhưng bản thân Sở Chiêu Dương nhìn thấy rất rõ, anh thật sự đã làm cô bị thương. Vậy mà cô gái ngốc này ngược lại còn an ủi anh, sợ anh tự trách. Nhưng cô ấy càng như vậy, anh càng đau lòng hơn.

Thấy Sở Chiêu Dương lại giơ tay đến định chạm vào, Cố Niệm vội vã bắt lấy: “Đừng đụng vào.”

“Anh kiểm tra một chút.” Sở Chiêu Dương nghiêm túc nói, thật sự không có ý gì khác.

Cố Niệm trong cái khó ló cái khôn, nói: “Anh chạm vào sẽ càng đau hơn đó.”

Lúc này Sở Chiêu Dương mới từ bỏ, nhưng vẫn không cho phép cô xuống giường.

Không có quần lót sạch, anh trực tiếp mặc quần vào, gọi lại cho phục vụ phòng: “Tôi cần thuốc mỡ trị thương.”

Sở Chiêu Dương vừa nói, vừa liếc nhìn Cố Niệm một cái, lại bổ sung: “Còn có thuốc trầy da.”

Cố Niệm: “...”

“Phải do Sở Thiên sản xuất.” Sở Chiêu Dương nói.

Qua một lúc sau, bữa sáng và thuốc mỡ đều được đưa đến.

Sở Chiêu Dương đưa bữa sáng sang cho Cố Niệm: “Em cứ ăn phần em, anh giúp em bôi thuốc.”

“...” Cố Niệm ra sức lắc đầu, “Không cần, không cần đâu, tự em làm được.”

“...” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, “Bản thân em đâu nhìn thấy.”

“Em có thể tự thăm dò rồi thoa.” Cố Niệm nói.

“Nghe lời đi.” Sở Chiêu Dương giữ chặt hộp thuốc không đưa, nói sao cũng muốn tận tay thoa cho cô, “Nếu em ngại, thì nằm sấp lại, không nhìn thấy sẽ không sao nữa.”

Cố Niệm: “...”

Nhưng cô cảm thấy như thế càng xấu hổ hơn.

Sở Chiêu Dương không nói nhiều, đặt Cố Niệm nằm sấp xuống, thoa thuốc cho cô.

Cơ thể Cố Niệm run run, cắn chặt góc chăn. Thuốc mỡ chạm vào mát lạnh, nhưng dù gì cũng còn có tay anh nữa. Sở Chiêu Dương sau khi thoa xong hết cho cô thì đi rửa tay, Cố Niệm liền chui đầu vào chăn. Không ngờ phản ứng của cô nghiêm trọng như vậy, còn… còn làm dơ tay anh nữa.

Đúng là không còn mặt mũi gặp ai mà!

Đợi Sở Chiêu Dương ra ngoài liền phát hiện cô đang cuộn tròn trong chăn giả vờ làm bé tằm.

Anh bật cười, ngồi xuống mép giường, túm lấy góc chăn, muốn kéo chăn xuống để lộ gương mặt cô ra: “Ra đi, ngộp lắm đấy.”

“Không muốn.” Cố Niệm rầu rĩ nói, mất mặt chết đi được!

“Phản ứng của em là bình thường thôi.” Sở Chiêu Dương nói, “Là phúc lợi dành cho anh.”

“Anh đừng nói nữa!” Cố Niệm xấu hổ rầu rĩ nói.

Khóe miệng Sở Chiêu Dương cong lên, khom lưng chồm tới. Anh dứt khoát ôm cả chăn và người vào lòng.

Hơi kéo chăn xuống, để lộ ra một nửa gương mặt của cô, kề sát bên tai cô nói: “Nhưng anh rất thích.”

“Sở Chiêu Dương!” Cố Niệm đỏ mặt tức giận nói, “Không được nói nữa!”

Da mặt cô mỏng, anh sợ dồn ép cô quá, cô sẽ tức giận không cho anh đụng đến nữa. Thế nên, Sở Chiêu Dương đặt cô ngồi trên đùi mình, lấy đĩa thức ăn sáng bên cạnh đến.

Trên đĩa có một cái bánh sừng trâu vừa nướng xong, hai lát thịt xông khói, một cái trứng chiên, còn kèm theo một hộp bơ và một hộp mứt trái cây.

Cố Niệm định đón lấy, Sở Chiêu Dương nói: “Em đừng cử động, anh đút em.”

Cố Niệm rất hiếu kỳ với cảm giác này nên không từ chối.

Nhìn Sở Chiêu Dương xé một góc bánh sừng trâu, hỏi: “Bơ hay là mứt trái cây?”

Cố Niệm không thích mùi vị của bơ lắm nên chọn mứt trái cây.

Sở Chiêu Dương dùng dao phết một ít mứt trái cây lên mặt bánh, rồi đút cho Cố Niệm ăn. Một động tác đơn giản nhưng do anh làm lại có vẻ vô cùng nho nhã. Dáng vẻ những ngón tay thon dài cầm lấy dao thức ăn, giống như đang ăn ở nhà hàng Pháp cao cấp vậy.

Sở Chiêu Dương từng miếng từng miếng đút cho cô, không nhanh không chậm. Giữa chừng còn đút thịt hun khói và trứng chiên cho cô. Cố Niệm chỉ phụ trách bưng tách cà phê, thỉnh thoảng uống một ngụm.

Ăn hết những thứ khác xong, chỉ còn lại nửa cái bánh sừng trâu, Cố Niệm ăn không nổi nữa. Sở Chiêu Dương liền trực tiếp cho hết nửa cái bánh sừng trâu đó vào miệng mình, bấy giờ mới bước đến ăn bữa sáng của anh.

Cố Niệm thử hoạt động một chút, cảm giác đau buốt tuy chưa giảm nhiều nhưng dù sao cũng đã thích ứng được, bèn mặc quần áo vào. Cô tìm số đồ lót hôm qua mua cho Sở Chiêu Dương ra, cũng không thể để anh mặc quần lót không sạch sẽ được.

Cô xé bao bì rồi vào phòng tắm giặt sạch cho anh, sau đó lại dùng máy sấy tóc sấy khô, cuối cùng mới đưa cho Sở Chiêu Dương. Quần lót vừa được sấy khô vẫn còn ấm nóng, sau khi mặc vào rất thoải mái. Hôm qua anh đã hứa với hai ông bà Mục hôm nay lại đến. Thế nên, hai người thu dọn một chút rồi xuất phát về Mục gia.

Ra khỏi cửa lớn khách sạn, khí lạnh liền ập tới, cả áo choàng hình như cũng đóng thêm một lớp khí ẩm.

“Không biết thành phố B đã có tuyết rơi chưa.” Cố Niệm ngẩng đầu, nhìn bầu trời, “Mùa đông ở Ngu Thành vừa lạnh vừa ẩm ướt, trước nay chưa từng có tuyết.”

“Lúc anh rời khỏi thì vẫn chưa có tuyết.” Sở Chiêu Dương đáp.

Có Cố Niệm bên cạnh, anh tự nhiên cũng chẳng thèm quan tâm đến thời tiết ở thành phố B. Lúc này anh mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tra thử thời tiết ở thành phố B.

“Tuyết rơi rồi, hôm qua bắt đầu rơi, còn rơi không nhỏ nữa.” Sở Chiêu Dương cất điện thoại vào, “Có muốn về đó xem thử không?”

Cố Niệm hiếu kỳ nhìn Sở Chiêu Dương, tay bị anh nhẹ nhàng nắm lấy. Lòng bàn tay anh ấm áp khô ráo, tay cô vốn bị gió lạnh thổi đến mức lạnh cứng ẩm ướt, lúc này cũng đã dần ấm lên.

Ngón tay thon dài như ngọc của Sở Chiêu Dương đan vào năm ngón tay của cô, nắm chặt bàn tay cô.

“Hiếm khi có được kỳ nghỉ dài như dịp Tết này, em có muốn đi du lịch không?” Sở Chiêu Dương hỏi.

Anh và Cố Niệm bình thường đều rất bận, cơ hội nghỉ dài như dịp Tết rất ít. Hơn nữa, bây giờ anh chỉ muốn được một mình ở cùng với Cố Niệm, không bị người khác làm phiền, chỉ có hai người họ.

Cố Niệm cũng dao động: “Đi đâu ạ?”

Sở Chiêu Dương nắm chặt tay Cố Niệm không buông, chân sau bước dịch ra sau nửa bước nhỏ, đánh giá Cố Niệm một lượt từ trên xuống dưới: “Đến vùng đảo nhiệt đới, em thấy sao?”

A

Sở Chiêu Dương điềm tĩnh đứng dậy, đang định đi thì đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Niệm, anh dịu dàng nhìn cô rồi xoa xoa đầu cô, ý bảo cô yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.