Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 215: Chuyện giữa mẹ vợ và con rể em không cần biết



Bà luôn cảm thấy như có muôn vàn con kiến đang cắn xé trái tim bà, vô cùng đau khổ. Vốn bà cố gắng che giấu nhưng mỗi khi nhìn thấy Sở Chiêu Dương liền thấy có lỗi.
Nhưng bây giờ Sở Chiêu Dương đã biết hết chân tướng, ngược lại bà có một cảm giác nhẹ nhõm, không cần che giấu bí mật này nữa, cũng có thể dốc hết khả năng của mình đối tốt với Sở Chiêu Dương. Dù cho, những chuyện mà bà làm chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, nhưng cũng cho bà một cơ hội chuộc tội.
“Rõ ràng... Rõ ràng Cố Lập Thành đã làm những chuyện quá đáng như vậy, cháu cũng không oán giận gia đình bác. Xin lỗi, xin lỗi… Xin cho bác một cơ hội chuộc tội, dù cho những chuyện bác có thể làm không đáng nhắc đến, cũng xin cháu... cho bác cơ hội này...”
Sở Chiêu Dương nắm chặt cánh tay của Mục Lam Thục, kéo bà dậy: “Để Cố Niệm nhìn thấy thì không hay.”
Mục Lam Thục vô thức quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, vội vã gật đầu.
“Bác... Bác không còn mặt mũi gặp cháu.” Hai tay Mục Lam Thục bưng kín mặt, “Đều do lão Cố Lập Thành đáng chết, đều là nghiệt mà ông ấy gây ra. Xin lỗi...”
Sở Chiêu Dương đỡ Mục Lam Thục ngồi xuống, ngón trỏ và ngón cái chỉnh lại cúc áo trên áo sơ mi: “Chuyện của ông ấy, bác biết được bao nhiêu? Chuyện bắt cóc năm xưa, bác có biết không?”
Mục Lam Thục lắc đầu: “Ba mẹ của Cố Lập Thành qua đời sớm, tiền học đại học của ông ấy cũng do chính ông ấy đi làm kiếm tiền. Thân thích của ông ấy đều mặc kệ, chính vì thế, ông ấy cũng chẳng qua lại gì với họ. Dù cho rời khỏi thành phố B, ông ấy cũng chưa từng trở về quê, ngược lại còn theo bác đến Ngu Thành.”
“Thật ra, ban đầu Cố Lập Thành cũng tốt nghiệp từ trường cảnh sát.” Mục Lam Thục nói.
Đây cũng là chuyện khiến Sở Chiêu Dương thấy kỳ lạ nhất, một học sinh tốt nghiệp trường cảnh sát, sao lại trở thành tội phạm bắt cóc chứ?
“Lúc đó, ông ấy ở trường là một học viên xuất sắc. Thành tích các mặt đều rất nổi trội, còn từng lĩnh thưởng nữa. Bác nghe ông ấy nói, những nhân vật nổi tiếng trong cục cảnh sát, lúc ở trường cũng từng nhận được khen thưởng như vậy.” Mục Lam Thục nhớ lại nói.
Khi ấy, Cố Lập Thành nhận được bằng khen và cúp, tinh thần rất phấn khởi. Và bà lúc đó cũng vô cùng sùng bái ông ấy.
“Không ngờ sau khi tốt nghiệp, ông ấy lại không thi vào được cục cảnh sát. Sau đó, ông ấy trực tiếp đưa bác trở về Ngu Thành. Có thể trở về, bác cũng rất vui, dù gì đó là quê của mình, còn có ba mẹ đều ở đây.” Mục Lam Thục nói, “Nhưng ông ấy lại thường xuyên mười ngày nửa tháng không về nhà.”

 

“Ông ấy nói ông ấy ở bên ngoài làm việc, phải thường xuyên đi công tác, đại loại kiểu như nhân viên bán hàng, bác cũng không nghĩ nhiều.” Mục Lam Thục nói.
“Mãi cho đến sau đó, cháu… tin tức về cháu được lan truyền, báo chí nói phía cảnh sát đã cứu được cháu ra. Lúc đó, bác cũng chỉ là một người đọc tin bình thường, chưa từng nghĩ đến chuyện này lại liên quan đến gia đình bác. Cho đến buổi tối hai ngày sau đó, ông ấy đột nhiên trở về, đến bệnh viện, nói là muốn thăm Cố Niệm.”
“Lúc đó, Cố Niệm vừa mới sinh được hai ngày, bác còn đang ở bệnh viện, chưa được về nhà.” Mục Lam Thục nói, “Nửa đêm ông ấy lẻn vào phòng bệnh, nói với bác, ông ấy phải đi.”
“Cũng chính đêm đó, ông ấy mới thẳng thắn với bác, ông ấy đã gây ra chuyện tội ác tày trời như thế.” Mục Lam Thục ôm chặt ngực, đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực như bị vật gì đó chặn lại, không thở nổi.
“Lúc đó bác rất hận, cả người như phát điên lên. Bác chất vấn ông ấy, lúc làm như thế có từng nhớ đến bản thân từng là một cảnh sát không? Những thứ ông ấy học được ở trường cảnh sát, không phải để ông ấy dùng để hại người. Một đứa bé còn nhỏ như vậy, sao họ có thể ra tay được chứ?”
Mục Lam Thục khóc cả người đều phát run, giống như lại trở về cái đêm đó vậy.
Cô độc, bất lực, phẫn nộ.
Đồng thời, cũng thấy yếu đuối vô cùng.
“Đặc biệt lúc bác còn đang bế Cố Niệm, ông ấy lại đi hại một đứa trẻ khác, là ông ấy muốn gieo báo ứng.”
“Bác bảo ông ấy cút đi, đừng trở về nữa, đừng gặp lại bác và con gái nữa. Bác không cần một người chồng là tội phạm bắt cóc, con gái bác cũng không cần một người cha là tội phạm bắt cóc.” Mục Lam Thục khóc, nhận lấy khăn tay mà Sở Chiêu Dương đưa sang, “Xin lỗi, lúc đó dù bác có hận ông ấy mấy đi nữa, cũng không báo cảnh sát. Biết rõ ông ấy làm sai, phải trả giá nhưng bác... Bác vẫn không nhẫn tâm, bác không làm được... Không thể tận tay đẩy ông ấy vào tù được.”
Chung quy, đó cũng là chồng của bà, là ba của con gái bà.
Là người đàn ông bà yêu sâu đậm.
“Bác biết, bác nên báo cảnh sát bắt ông ấy. Nhưng bác… Xin lỗi… Xin lỗi” Mục Lam Thục khóc nói, “Tối hôm đó, ông ấy vội vàng đến nhìn Cố Niệm một cái rồi đi. Từ sau đó, thật sự chưa hề quay trở lại. Đã nhiều năm như vậy, ký ức của bác về ông ấy vẫn dừng lại ở dáng vẻ khi ông ấy còn trẻ.”
“Bác không biết bây giờ ông ấy như thế nào, có còn sống hay không. Nếu còn sống, đã già thành thế nào, bác đều không tưởng tượng ra nổi.” Mục Lam Thục hít hít mũi, “Từ lúc ông ấy bỏ đi, bác cũng xem như ông ấy đã chết. Thế nên, từ trước đến nay bác luôn nói với Cố Niệm như thế, ba của con bé đã mất sớm.”
“Tối hôm đó, ông ấy có nói cho bác biết chuyện gì khác nữa không? Ví dụ ông ấy rốt cuộc nhận chỉ thị của ai, vì sao lại chọn con đường đó.” Sở Chiêu Dương nhíu mày hỏi nói.
Mục Lam Thục lắc đầu yếu ớt: “Đến cả chuyện ông ấy bắt cóc cháu cũng là bị bác ép nên mới buột miệng nói ra. Đại khái là vì ông ấy phải bỏ trốn, sẽ không quay về nữa nên mới muốn cho bác một câu trả lời rõ ràng, để bác ít nhất không phải mơ mơ hồ hồ chuyện gì cũng không biết.”
“Ông ấy ở lại phòng bệnh tổng cộng chưa đến 15 phút đồng hồ đã đi rồi.” Mục Lam Thục thở dài một tiếng.
Ngón tay Sở Chiêu Dương giật giật, muốn hút thuốc, kết quả mò khắp tất cả túi áo đều không tìm thấy.
“Bác chỉ biết bấy nhiêu thôi.” Mục Lam Thục nói.
Sở Chiêu Dương gật gật đầu: “Nếu đã thế, chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa.”

 

Mục Lam Thục lau sạch nước mắt, nước mũi. Sau khi hai người ra ngoài, Cố Niệm nhìn thấy hốc mắt Mục Lam Thục đỏ bừng liền vô cùng hoảng sợ.
Rốt cuộc hai người ở trong phòng đã nói những chuyện gì?
Sở Chiêu Dương ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm, nắm chặt tay cô: “Đừng lo lắng.”
Mục Lam Thục cười với Cố Niệm: “Không sao, bây giờ tất cả do dự và lo lắng trong lòng mẹ đều đã không còn nữa, mẹ đã nói rõ hết với Chiêu Dương rồi. Giao con cho cậu ấy, mẹ rất yên tâm. Mẹ khóc không phải vì chuyện gì khác, mà là vì mẹ vui, mẹ cảm động.”
Cố Niệm hiếu kỳ nhìn Mục Lam Thục, lại quay sang nhìn Sở Chiêu Dương, hỏi anh: “Rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì vậy?”
“Chuyện giữa mẹ vợ và con rể, em không cần biết đâu.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói.
Cố Niệm: “...”
Sao lại trở thành mẹ vợ và con rể rồi! Anh ấy nói thế, không sợ Mục Lam Thục mắng anh ấy sao. Mục Lam Thục vừa mới đồng ý quan hệ giữa hai người họ, anh ấy đã được voi đòi tiên rồi.
Nhưng không ngờ rằng, Mục Lam Thục lại cười phụ họa cho Sở Chiêu Dương: “Đúng đó, con đừng hỏi dò nhiều như vậy, có thể nói chuyện gì nữa chứ? Mẹ chỉ dặn dò cậu ấy phải chăm sóc tốt cho con. Nghĩ đến một ngày con phải rời mẹ gả cho người ta, mẹ sẽ đau lòng.”
Thật sự như vậy sao?
Cố Niệm nhìn thấy quan hệ giữa hai người đột nhiên tốt hẳn lên, thay đổi có phải đã nhanh quá rồi không.
“Đúng rồi, hai cháu định khi nào xuất phát?” Mục lão thái thái hỏi.
“Cháu đã cho người đặt vé, ngày mai sẽ đi.” Sở Chiêu Dương nói, “Hộ chiếu đều để ở thành phố B, thế nên tạm thời không thể ra nước ngoài, trực tiếp xuất phát từ thành phố G ở gần đây, đến hải đảo phía Nam.”
“Em không mang theo quần áo mùa hè đâu.” Cố Niệm nói.
“Đến đó rồi mua, hoặc trực tiếp mua một ít ở mấy cửa hàng trong sân bay.” Sở Chiêu Dương nói, anh sớm đã lên kế hoạch xong xuôi cho cô.
Cố Niệm cảm thấy đây rõ ràng là anh ấy đã dự mưu từ trước, còn giả vờ như vừa mới đưa ra quyết định vậy. Cô đang định nói gì đó thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Cố Niệm đứng dậy ra mở cửa, ánh mắt Sở Chiêu Dương bất giác nhìn theo cô.
Cùng với vóc dáng yểu điệu của cô, ánh mắt anh dừng lại trên eo cô, không ngừng nhớ đến cảm giác tối qua lúc anh ôm nó, vừa mảnh vừa mềm.
Cố Niệm cảm thấy sau lưng mình nóng lên, cô xoay người lại, liền nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh như hận không thể khoét một cái lỗ trên người cô vậy. Cố Niệm lúng túng, bước đi cũng không được tự nhiên. Thật muốn nói với anh, kiềm chế một chút, đừng cứ nhìn mãi như thế.
Cố Niệm bước nhanh đến mở cửa, rồi kinh ngạc sững sờ một lúc.
“Thầy Trì.” Cố Niệm kinh ngạc nói.
Mục Lam Thục từng mời Trì Dĩ Hằng đến chơi, dù gì cũng ở thành phố kế bên, không ngờ thầy ấy đến thật.
“Hôm nay không có chuyện gì, nên dứt khoát mua vé xe, đến thăm em và bác gái.” Trì Dĩ Hằng cười giải thích, trên tay còn cầm quà chúc Tết.
“Mau vào đi.” Cố Niệm nói, tránh sang một bên nhường chỗ trống, “Thầy đến là được rồi, sao còn mang theo nhiều đồ như thế.”
“Quà chúc Tết, không thể thiếu được.” Trì Dĩ Hằng cười nói.

Cố Niệm nhớ đến Sở Chiêu Dương đang ngồi trong phòng khách, không biết anh ấy nhìn thấy Trì Dĩ Hằng, có xị mặt ra không.
Nhất thời, cô cảm thấy rất đau đầu.
Đưa Trì Dĩ Hằng vào phòng khách, lúc đi vào, tất cả mọi người đều ngẩn ra. Sở Chiêu Dương nhíu mày nhìn Trì Dĩ Hằng, quả nhiên, sắc mặt đã đen lại.
Tên này đến đây làm gì?
Còn mang theo quà, giống hệt như đến ra mắt trưởng bối vậy.
Nhìn thấy Cố Niệm và Trì Dĩ Hằng đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi.
Hai tay Trì Dĩ Hằng xách theo túi to túi nhỏ, giống như lần đầu tiên đến nhà bạn gái làm khách, bái kiến trưởng bối vậy.
Đôi mắt Sở Chiêu Dương híp lại, đứng dậy bước sang.
Cố Niệm lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm, bây giờ cô đã bị Sở Chiêu Dương huấn luyện, chỉ cần Sở Chiêu Dương muốn tìm cô tính sổ, cô lập tức biết ngay. Cô vội vã đứng cách Trì Dĩ Hằng xa ra một chút, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương hài lòng đưa ánh mắt tán thưởng cô một cái, lúc này, cuối cùng Trì Dĩ Hằng cũng không giống cùng Cố Niệm đến bái kiến gia trưởng nữa rồi.
Hai tay Trì Dĩ Hằng cầm túi quà siết chặt, không ngờ ở đây lại gặp phải Sở Chiêu Dương.
Cậu ta lại đến đây ăn Tết!
“Anh Trì” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, tay ôm lấy eo Cố Niệm, “Xa xôi như thế mà cũng đến chúc Tết, có lòng rồi.”
Hiếm khi, anh lại có thể nói với Trì Dĩ Hằng nhiều như vậy.
Cố Niệm len lén nhìn Sở Chiêu Dương, người đàn ông này, tức giận rồi.
Biểu cảm căng cứng của Trì Dĩ Hằng dần thả lỏng, lướt qua một nụ cười lạnh khách sáo, nói: “Trên đường về ngồi cùng một chuyến xe với bác gái và Cố Niệm, bác gái nhất mực mời tôi đến nhà chơi.”
Mục Lam Thục khó xử sờ sờ mũi, lúc ấy không phải do Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đang giận dỗi sao? Thế nên, bà mới muốn tác hợp cho Cố Niệm và Trì Dĩ Hằng. Nhưng Sở Chiêu Dương biết rõ thân thế của Cố Niệm vẫn không thay đổi tình cảm, bây giờ bà cảm thấy, không có chàng trai nào đáng tin hơn Sở Chiêu Dương nữa cả.
Mục Lam Thục vội vã bước đến, họa cho mình gây ra, phải nhanh chóng giải quyết.
“Dĩ Hằng đến rồi à! Cứ đến chơi, đem theo nhiều đồ như vậy làm gì chứ.” Mục Lam Thục cười nói, “Lần này Chiêu Dương cũng đến thăm ông ngoại bà ngoại của Cố Niệm, để hai ông bà được vui, biết Cố Niệm tìm được một người bạn trai tốt, cũng yên lòng.”
Mục Lam Thục nhiệt tình kéo Trì Dĩ Hằng vào, vô cùng tự nhiên hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Gặp nhau vài lần.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt đáp, “Anh Trì có lòng, sớm biết thế tôi đã đưa Cố Niệm đi đón anh rồi.”
Một câu nói ngắn gọn của Sở Chiêu Dương nhưng khẩu khí lại tỏ vẻ ta là chủ nhà.
Trì Dĩ Hằng cứng đờ: “Tôi cũng là nhất thời nhớ đến, không ngờ đã làm phiền rồi.”
“Không đâu.” Sở Chiêu Dương đưa Cố Niệm đến ngồi sang một bên, cách Trì Dĩ Hằng rất xa, “Chúng tôi cũng chỉ là cả nhà ngồi nói chuyện phiếm thôi.”
Đến cả Mục Lam Thục vốn không hiểu rõ tính tình Sở Chiêu Dương lắm cũng biết Sở Chiêu Dương đang tức giận nhìn Trì Dĩ Hằng không vừa mắt.


Nghĩ đến họa do mình gây ra, bà chỉ đành cười nói: “Chiêu Dương ở nhà đón giao thừa xong liền trực tiếp lái xe đến đây, chính thức thăm hai ông bà.”
Trì Dĩ Hằng nhìn Sở Chiêu Dương, trong mắt dường như còn có ẩn ý khác.
“Ba, mẹ, giới thiệu với hai người một chút, Dĩ Hằng là thầy của Cố Niệm lúc con bé học ở trưởng cảnh sát đó ạ.” Mục Lam Thục nói, một câu nói đã triệt để vạch rõ mối quan hệ của anh ta và Cố Niệm.

Nghĩ đến họa do mình gây ra, bà chỉ đành cười nói: “Chiêu Dương ở nhà đón giao thừa xong liền trực tiếp lái xe đến đây, chính thức thăm hai ông bà.”
Trì Dĩ Hằng nhìn Sở Chiêu Dương, trong mắt dường như còn có ẩn ý khác.
“Ba, mẹ, giới thiệu với hai người một chút, Dĩ Hằng là thầy của Cố Niệm lúc con bé học ở trưởng cảnh sát đó ạ.” Mục Lam Thục nói, một câu nói đã triệt để vạch rõ mối quan hệ của anh ta và Cố Niệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.