Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 216: Ngón tay mềm mại như vậy thích hợp làm những chuyện khác



Hai mắt Sở Chiêu Dương lộ ra vẻ vui sướng.
Trước đây lúc Mục Lam Thục phản đối anh và Cố Niệm, tính cách vừa kiên định vừa không nói lý đó, Sở Chiêu Dương từng lĩnh ngộ qua, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Nhưng bây giờ nhìn thấy Mục Lam Thục đem sức chiến đấu của bà hướng về phía Trì Dĩ Hằng, anh có thể đứng bên ngoài xem náo nhiệt, cảm giác này vô cùng tuyệt vời.
Tâm trạng Sở Chiêu Dương rất tốt, anh nhìn đồng hồ, nói: “Anh Trì ở lại đây ăn trưa đi.”
“Đúng đó, xa xôi đến đây, phải ở lại ăn bữa cơm mới được.” Mục lão thái thái cũng nói.
“Cháu chỉ đến chúc Tết mọi người, không làm phiền nữa ạ.” Trì Dĩ Hằng nói, vốn anh ta không muốn nhìn thấy Sở Chiêu Dương.
“Không phiền, một bữa cơm thôi mà.” Sở Chiêu Dương lại nói, dáng vẻ chủ nhà vô cùng hiển nhiên, “Niệm Niệm cũng lâu rồi chưa gặp anh, vừa hay có thể tụ tập một bữa.”
Vừa nói, Sở Chiêu Dương liền quay đầu nhìn về phía Cố Niệm.
Đôi hàng mi dài cong vút che đi một phần ánh mắt dịu dàng của anh, đang âu yếm nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm không biết Sở Chiêu Dương đang có ý định gì, chỉ có thể nói theo anh: “Đúng đó ạ, thầy ở lại ăn bữa cơm đi. Từ xa xôi đến đây, còn chưa ngồi được bao lâu mà.”
Trì Dĩ Hằng cảm thấy những cử chỉ thân mật của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm quá chướng mắt, nhưng cả hai ông bà Mục cũng nhiệt tình giữ anh ta lại, thế nên anh ta chỉ đành ở lại dùng cơm.
Hôm nay Thôi Hân Mi trở về nhà mẹ đẻ, Mục Định Kiệt đương nhiên cũng đi theo, thế nên hai người họ đều không ở nhà.
Mục Lam Thục vào bếp nấu cơm, Cố Niệm liền chạy theo giúp đỡ.
Hai ông bà Mục gia vốn không rõ địch ý giữa Sở Chiêu Dương và Trì Dĩ Hằng. Chỉ nhìn thấy hai người ngồi đơ ra ở đó, Cố Niệm vừa đi, hai người họ đã chẳng thèm nói thêm câu nào nữa, dáng vẻ nhìn nhau như có mối thù sâu đậm vậy. Mục lão thái thái len lén chọc chọc Mục lão gia, Mục lão gia cũng cảm thấy hai người này rất kỳ quái, dứt khoát cầm lấy ấm nước, định thêm chút nước nóng vào ấm trà.
Không nói chuyện, uống trà chắc là được nhỉ?
Sở Chiêu Dương vội vã đỡ lấy ấm nước: “Ông ngoại, để cháu.”
Một tiếng “Ông ngoại” này khiến tâm trạng Trì Dĩ Hằng càng tệ hơn.


Sở Chiêu Dương rót thêm nước nóng vào đầy ấm trà, đứng dậy nói: “Tôi đi lấy thêm một tách trà mới cho anh.”
“Không cần, cậu cũng là khách, không biết để ở đâu đâu.” Trì Dĩ Hằng lạnh giọng nói.
Sở Chiêu Dương xì một tiếng, quay đầu sang nói với Mục lão thái thái: “Bà ngoại, nói cho cháu rể mà bà đã thừa nhận biết, tách trà để ở đâu ạ?”
Trong lòng Mục lão thái thái suy nghĩ nửa buổi bấy giờ mới hiểu ra, xưng hô ngoằn ngoèo này của Sở Chiêu Dương, chính là đang nói bản thân cậu ta.
Trong lòng bà thầm “ôi chao” một tiếng, chỉ chỉ vào chiếc tủ sau lưng anh: “Ở trong tủ đó.”
Sở Chiêu Dương nghe vậy, liền liếc sang Trì Dĩ Hằng một cái, ánh mắt đó như đang nói: Nhìn thấy chưa, bà ngoại thừa nhận thân phận cháu rể của tôi rồi.
Đôi môi Trì Dĩ Hằng mím chặt thành một đường thẳng.
Anh cũng không biết bản thân bây giờ đang tức giận, so đo, hay là ý gì. Cố Niệm vốn đã ở bên cạnh Sở Chiêu Dương lâu rồi, không phải sao? Nhưng giờ anh nhìn thấy tình cảm hai người họ tốt như vậy, thân thiết như vậy và hững động tác nhỏ mờ ám giữa hai người, anh luôn cảm thấy rất chướng mắt, không kìm được lòng đố kỵ.
Lúc này, Sở Chiêu Dương đã đặt tách trà đến trước mặt anh.
Cốt cách cao quý khiến chiếc tách trà vô cùng bình thường cũng trở nên tao nhã, Sở Chiêu Dương rót đầy trà vào tách cho anh: “Mời.”
Sau đó, lại quay sang rót trà cho ông bà Mục, đặt tách trà vào đĩa rồi đưa sang cho hai ông bà: “Ông ngoại, bà ngoại.”
Mục lão thái thái cười híp cả mắt, vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của Trì Dĩ Hằng.
Bà cười tủm tỉm nói với Sở Chiêu Dương: “Lúc nào cho ông ngoại bà ngoại uống trà của cháu rể đây?”
Trong lòng Sở Chiêu Dương thầm like cho Mục lão thái thái một cái, đúng là thần trợ công.
Nhưng ngoài mặt anh vẫn trẫm tĩnh như cũ nói: “Sẽ nhanh thôi ạ.”
Tay Trì Dĩ Hằng hơi run lên, nước trà nóng đổ ra ngoài một chút, đổ lên ngón tay và gan bàn tay, chỗ da ở đó lập tức đỏ lên. Anh ta đặt tách trà xuống, không còn tâm trạng để uống nữa, cũng không cảm nhận được tay mình đang đau rát, biểu cảm vẫn trầm mặc không đổi.
Qua một lúc sau, Mục Lam Thục và Cố Niệm đã lần lượt bê thức ăn nóng hổi ra.
Vì không đông người, thức ăn cũng ít hơn đêm ba mươi một chút, chuẩn bị cũng nhanh hơn, vẫn lấy hải sản làm món chính.
Mục Lam Thục phần lớn các món đều làm rất thanh đạm, chỉ có vài món bỏ một ít ớt, ớt không cay lắm, có món thì không cho ớt, đều là chiếu cố cho dạ dày của Sở Chiêu Dương.
Mục Lam Thục cầm đũa lên, gắp cho Sở Chiêu Dương một con tôm rang muối: “Chiêu Dương, cháu thử món này đi, bác làm theo khẩu vị của thành phố B, chắc sẽ hợp khẩu vị với cháu.”
Sau đó, Mục Lam Thục mới chiêu đãi Trì Dĩ Hằng: “Thầy Trì, thầy tuyệt đối đừng khách khí, muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gắp nhé.”
So với Sở Chiêu Dương, đãi ngộ này đúng là phân biệt quá rõ ràng.
Sở Chiêu Dương cũng gắp một con cho Cố Niệm, vì vỏ tôm dễ đâm vào tay nên anh tự tay bóc cho Cố Niệm.
“Để tự em làm.” Cố Niệm nhỏ giọng nói.


Người đàn ông này bình thường rất lười làm mấy chuyện này, thế nên trước nay cũng không thích ăn món ấy, vì chê bóc tôm phiền phức còn dễ đâm vào tay. Lúc này, anh lại muốn bóc cho cô ăn.
“Em đừng động tay vào.” Sở Chiêu Dương khẽ nói.
“Không phải anh trước nay đều không thích bóc tôm sao?” Cố Niệm nhỏ giọng nói, không dám để Mục Lam Thục nghe thấy.
“Không sao, mẹ làm mà, anh thích.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm: “...”
Trước kia còn gọi bác gái, giờ đã gọi là mẹ luôn rồi.
“Tự em bóc là được rồi, anh ăn đi cho nóng.” Cố Niệm giơ tay định lấy lại, kết quả ngón tay lại bị Sở Chiêu Dương nắm chặt.
“Ngón tay mềm mại như vậy...” Ngón tay thon dài của Sở Chiêu Dương nắm lấy ngón tay thanh mảnh của cô, ngón cái khẽ vuốt ve mu bàn tay của cô.
Dừng lại mấy giây, anh lại nói: “Thích hợp làm những chuyện khác hơn.”
Nói xong liền nắm tay cô lại thành quyền, còn bản thân lại đưa một ngón tay sang, xuyên qua khe hỡ giữa gan bàn tay cô.
Ám thị mờ ám này cũng quá lộ liễu rồi!
Cố Niệm thở dốc kinh ngạc, vội vã đánh vào tay anh, rút tay lại, đỏ mặt khẽ mắng anh: “Anh... Anh bây giờ sao lại...”
Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Sao?”
Cố Niệm đang định nói anh không biết xấu hổ, Mục Lam Thục cuối cùng chịu không nổi hai người thì thầm to nhỏ như thế, liền nói: “Đừng làm phiền Chiêu Dương ăn cơm, còn làm để cậu ấy bóc tôm cho con, sao bây giờ con lại lười thế chứ.”
Cố Niệm: “...”
Mẹ cô đã hoàn toàn đứng về phía con rể rồi phải làm sao đây?
Cô phồng má, tức giận vùi đầu vào bát, không thèm để ý đến Sở Chiêu Dương nữa.
Mục Lam Thục nói với Sở Chiêu Dương: “Chiêu Dương, cháu ăn phần cháu đi, đừng cứ chiều nó như vậy. Không có cháu hầu hạ nó không ăn được sao?”
Sở Chiêu Dương vẫn ung dung ngồi bóc vỏ tôm, ngón tay giữ chặt lưng tôm, tao nhã lật ngược phần lưng tôm lại, tách phần vỏ ra, vừa làm vừa nói: “Không sao ạ, cháu thích thế.”
Sau đó, anh đem con tôm vừa bóc xong, đặt vào bát của Cố Niệm.
Cố Niệm ngượng ngùng gắp con tôm, ăn từng chút từng chút một. Con tôm do chính tay anh bóc nên cô không nỡ ăn quá nhanh.
Sở Chiêu Dương nhìn dáng vẻ dùng răng cửa cắn từng chút từng chút của cô, đôi mắt mở to như hai viên bi như chú chuột hamster vậy. Nếu không phải đang có trưởng bối cùng ngồi trên bàn, lúc này Sở Chiêu Dương đã muốn bế cô lên giường rồi.
Trì Dĩ Hằng chỉ âm thầm quan sát hai người, quên mất con tôm trên tay mình, kết quả vừa ra sức, không cẩn thận bị lớp vỏ cứng của tôm đâm phải chảy máu.
“Dĩ Hằng, cháu cẩn thận một chút.” Mục Lam Thục nhìn thấy, vội nói, “Bác đi tìm băng keo cá nhân dán cho cháu.”
“Bác gái, không cần đâu. Chút vết thương nhỏ này không sao đâu, lúc ăn cháu cũng thường bị cắt vài cái mà.” Trì Dĩ Hằng miễn cưỡng cười cười, “Huống hồ, dán băng keo cá nhân vào, cũng không tiện lắm.”


Mục Lam Thục liền nhét cho anh ta mấy tờ khăn giấy, để anh ta lau sạch, cầm máu.
Lúc ăn cơm xong, Cố Niệm quan tâm hỏi Trì Dĩ Hằng: “Thầy Trì, tay của thầy sao rồi? Để em lấy băng keo cá nhân cho thầy, thầy dán lên đi.”
“Vết thương nhỏ thôi, không sao nữa rồi.” Trì Dĩ Hằng mỉm cười, giơ ngón tay ra.
Cố Niệm nhìn thấy vết thương có vẻ rất sâu, còn có máu đọng bên trong.
“Vẫn nên dán vào sẽ yên tâm hơn.” Cố Niệm nói rồi xé miếng băng keo cá nhân ra, định dán lên tay Trì Dĩ Hằng.
Sở Chiêu Dương đen mặt bước đến bên cạnh Cố Niệm, giơ ngón tay của mình ra cho cô xem: “Anh cũng bị cắt mấy cái.”
Cố Niệm vừa nhìn, quả nhiên lòng bàn tay vốn tinh xảo của anh giờ đã có thêm rất nhiều vết thương, tuy không chảy máu nhưng trên lòng bàn tay trắng nõn trở nên vô cùng gai mắt.

Mục Lam Thục liền nhét cho anh ta mấy tờ khăn giấy, để anh ta lau sạch, cầm máu.
Lúc ăn cơm xong, Cố Niệm quan tâm hỏi Trì Dĩ Hằng: “Thầy Trì, tay của thầy sao rồi? Để em lấy băng keo cá nhân cho thầy, thầy dán lên đi.”
“Vết thương nhỏ thôi, không sao nữa rồi.” Trì Dĩ Hằng mỉm cười, giơ ngón tay ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.