Một căn phòng không có gì đáng nói, cô chỉ là thương Mục Lam Thục.
Cùng sống với Mục Kỳ San, chẳng phải là phục vụ cho con của em dâu sao?
"Mẹ không đồng ý, nhưng mợ con làm ầm lên, nói chỉ một việc nhỏ mà chúng ta cũng không giúp. Nói Kỳ San sau này kiếm được tiền, nhất định sẽ dọn ra ngoài."
Nghe Mục Lam Thục nói vậy, Cố Niệm lại hỏi: "Mẹ đồng ý rồi?"
Mục Lam Thục thở dài nói: "Không đồng ý thì có thể làm gì, để mợ con làm ầm lên sao?"
"Nhưng mẹ phải biết là, rước đến thì dễ tiễn đi mới khó, giờ bọn họ nói hay lắm, nhưng thật sự đến lúc đó, không biết sẽ lại nói gì." Cố Niệm bất đắc dĩ nói.
"Cái này mẹ biết nhưng cũng không thể để chuyện này ảnh hưởng đến ông ngoại bà ngoại con. Con ở thành phố B nên mẹ không thể cứ ở Ngu Thành, tóm lại rồi cũng phải về. Đến lúc đó Thôi Hân Mi ở đây đối xử tệ với ông bà ngoại con, sao mẹ có thể yên tâm?" Mục Lam Thục nói, bà cũng có nỗi khổ riêng của mình.
Chuyện đã như vậy, Cố Niệm chỉ có thể gật đầu: "Vậy được rồi, thứ bảy con về nhà, thu dọn đồ đạc đến chỗ Chiêu Dương, để phòng cho Kỳ San."
"Chủ nhật anh cùng em đi đón mẹ." Sở Chiêu Dương nói.
Giờ anh gọi Mục Lam Thục là "mẹ" ngày càng thuận miệng hơn.
Mặc dù cô không muốn để Sở Chiêu Dương làm tài xế cho Mục Kỳ San cho lắm, nhưng ai chở cô cùng về với Mục Lam Thục đây?
Đến thứ bảy, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm về nhà thu dọn quần áo của Cố Niệm, toàn bộ chuyển đến Lan Viên.
Sáng chủ nhật, hai người đến ga xe lửa.
Đợi đến quá thời gian hẹn một chút thì nhìn thấy Mục Lam Thục và Mục Kỳ San đi ra.
Hành lý đem về không nhiều như lúc đi. Lúc đi, đồ mua tặng ông bà chiếm hơn một nửa, vì thế lúc về hành lý ít đi rất nhiều. Điều Cố Niệm ngạc nhiên là, Mục Kỳ San lại không đem nhiều đồ, chỉ có một cái rương 26 tấc.
Sở Chiêu Dương cầm lấy hành lý từ tay Mục Lam Thục, Mục Kỳ San liền ngọt ngào gọi: "Chị, anh rể."
Sau đó, cô ta đem rương đồ của mình giao cho Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương chỉ gật đầu lạnh lùng, xem như là phản ứng đối với hai từ "anh rể" của cô ta, nhưng không thèm nhìn rương hành lý của cô ta mà kéo lấy hành lý của Mục Lam Thục đi trước.
Cố Niệm lạnh lùng nhìn một cái, cũng không đến giúp mà khoác tay Mục Lam Thục đi về phía trước.
Tuổi còn trẻ vẫn nên tự kéo đi.
Mục Kỳ San không vừa lòng kéo rương đồ đi sau cùng, Cố Niệm, Mục Lam Thục và Sở Chiêu Dương đi hàng ngang.
Mục Kỳ San nhìn bóng dáng cao lớn của Sở Chiêu Dương, đột nhiên kéo hành lý bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh Sở Chiêu Dương, ngọt ngào hỏi: "Anh rể, xe anh đậu ở đâu?"
"Trước mặt." Sở Chiêu Dương nói xong thì ung dung đi chậm lại, sau đó vòng sang bên kia, đi cùng với Cố Niệm.
Mục Kỳ San bặm môi, đi càng gần bọn họ.
Mục Kỳ San vô cùng ngưỡng mộ nhìn chiếc xe. Ngu Thành không lớn, cô ta chưa từng đến đây nhưng chưa thấy ai ở Ngu Thành có chiếc xe này. Trong nhóm bạn chơi chung của họ, có một anh mở nhà máy, khi ra ngoài thường chạy BMW, có vậy đã khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ, các cô gái đều vây lấy.
Nhưng so với Sở Chiêu Dương, thật là khác xa!
Sở Chiêu Dương đem hành lý của họ để ra sau cốp xe, Mục Lam Thục và Mục Kỳ San ngồi vào ghế sau.
Ánh mắt Mục Kỳ San lộ ra sự ngưỡng mộ, nhưng lại ngại nhìn xung quanh, cảm thấy bản thân thật quê, liền chỉ lén đưa mắt nhìn trộm. Sau đó, ánh mắt Mục Kỳ San bị thu hút bởi sự phồn hoa bên ngoài cửa sổ, các tòa nhà đồ sộ, người trên đường vô cùng thời thượng, những cảnh này không hề có ở Ngu Thành nhỏ bé.
Mục Kỳ San âm thầm cúi đầu, cô ta đã đến đúng chỗ rồi.
Sau khi đến nhà Mục Lam Thục, không có thang máy, Mục Kỳ San chỉ có thể hai tay kéo hành lý đi lên.
Sở Chiêu Dương kéo hành lý của Mục Lam Thục, còn Cố Niệm muốn kéo hành lý cho Mục Kỳ San nhưng Sở Chiêu Dương không cho. Đều là con gái cùng tuổi, sao phải để Cố Niệm kéo cho cô ta?
Khó khăn lắm mới vào được nhà, Cố Niệm dẫn Mục Kỳ San đến phòng cô.
Kết quả vừa vào, Mục Kỳ San liền ngẩn ra.
Mở cửa tủ ra nhìn, bên trong không có bộ đồ nào.
Mục Kỳ San bặm môi, hỏi Cố Niệm: "Chị, quần áo chị đâu?"
"Dọn đi hết rồi, không phải em đến ở sao? Dọn chỗ trống cho em rồi." Cố Niệm lại hỏi, "Sao thế?"
"Haiz, lần này em không đem nhiều đồ, nghĩ rằng chúng ta cùng cỡ với nhau, đồ chị em mặc cũng được, định mượn đồ chị mặc trước." Mục Kỳ San nói.
Mục Lam Thục thở nặng nhọc, đây rõ ràng là đến chiếm tiện nghi, ai lại nhìn không ra?
Những thủ đoạn, tính toán nhỏ của Thôi Hân Mi, Mục Kỳ San đều đã học hết.
"Chuyện này con không nói trước, Cố Niệm làm sao biết? Rõ ràng biết không đủ quần áo, sao còn không mang đến nhiều một chút?" Mục Lam Thục không vui nói.
"Con làm sao biết chị ấy có anh rể nhiều tiền như vậy rồi, còn quan tâm chuyện mấy bộ quần áo!" Mục Kỳ San không hề cảm thấy ngại, "Chị, hay là chị dọn về đi. Dù sao anh rể cũng nhất định mua đồ mới cho chị. Đồ trước kia, chị cũng không dùng đến."
Mục Kỳ San cảm thấy, quần áo rẻ tiền của Cố Niệm trước kia, kiểu dáng nhất định sẽ tốt hơn đồ mua ở Ngu Thành. Cô ta cũng không muốn mặc đồ quê mùa ở đây, người khác sẽ xem thường.
"Chiêu Dương thật sự chưa từng mua đồ mới cho chị." Cố Niệm nói.
Những quần áo đó không đáng giá, nhưng cô ghét thái độ muốn chiếm tiện nghi, lại không biết xấu hổ của Mục Kỳ San.
"Gần đây có cửa hàng, kiểu dáng đẹp mà giá cũng rẻ, ở nhà có mạng, em có thể lên mạng mua, sẽ không thiếu đồ mặc." Cố Niệm lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Mục Kỳ San không vui: "Bỏ đi, không cho thì không cho, có nhiều tiền như vậy mà lại keo kiệt."
Mục Lam Thục không vui, định nói Mục Kỳ San.
Bản thân muốn chiếm tiện nghi lại còn trách người khác?
Cố Niệm kéo Mục Lam Thục lại, lắc đầu: "Bỏ đi."
Mục Lam Thục thật hối hận, lúc đó dù trở mặt với Thôi Hân Mi, bà cũng không nên để Mục Kỳ San cùng đến.
Vì Mục Lam Thục ngồi xe lâu nên cũng đã mệt. Họ quyết định ra ngoài ăn. Buổi tối đưa họ về, Mục Kỳ San trở lại phòng ngủ của Cố Niệm.
Cố Niệm lúc này mới nói với Mục Lam Thục: "Mẹ, tình cảnh hôm nay mẹ cũng thấy rồi, sau này đề phòng nó một chút."
Vừa đến đã định chiếm tiện nghi, ở lâu rồi sẽ lại định chiếm thứ khác.
Cố Niệm lo lắng nhất, chính là sợ Mục Kỳ San sẽ giống như Thôi Hân Mi đối với ông bà Mục, muốn từ Mục Lam Thục chiếm một số thứ.
"Haiz!" Mục Lam Thục thở dài, "Không ngờ nó lại giống mẹ nó. Mẹ thật hối hận, không nên vì một lúc không yên tĩnh mà để nó đến đây. Giờ muốn tiễn đi cũng không được."
"Hay là mẹ dọn đến ở cùng tụi con." Sở Chiêu Dương mở miệng nói.
Đến Cố Niệm cũng ngạc nhiên.
Sở Chiêu Dương luôn không thích người ngoài vào nhà, đến cả ba mẹ anh cũng rất ít đến.
Nhưng không ngờ anh có thể để Mục Lam Thục đến ở.
Mục Lam Thục xua tay: "Nói gì thế, hai con ở cùng nhau, mẹ qua đó không phải làm bóng đèn sao?"
"Mẹ, không sao." Cố Niệm nói.
Mục Lam Thục lắc đầu: "Hơn nữa, làm gì có chuyện nhà mình không ở lại để lại cho người khác ở? Mẹ sợ Thôi Hân Mi sẽ nhanh chóng đến chiếm nhà chúng ta. Mẹ lớn tuổi rồi, thích ở nơi mình đã quen thuộc hơn."
Với lại, con người nên chừa cho mình đường lui. Ở lại đây cũng là muốn giữ cho Cố Niệm một đường lui. Lời này bà sẽ không nói ra.
Nhưng Mục Lam Thục thái độ cương quyết: "Dù sao thì chuyện này là do mẹ làm không tốt, người là mẹ gọi đến nên mẹ phải giải quyết."
Sau cùng, trước khi đi, Cố Niệm nói: "Mẹ, nếu thật sự không ổn thì bán căn nhà này đi, mua nhà mới từ từ dọn qua. Giờ mẹ đến Lan Viên trước, bọn họ không thể kéo đến Lan Viên được."
Mục Lam Thục đẩy tay cô, cười nói: "Đó là nếu không còn cách nào nữa, yên tâm đi."
Kể quả, Mục Kỳ San và Mục Lam Thục sống cùng nhau, Cố Niệm còn lo hơn là để Mục Lam Thục ở một mình.
***
Sở Chiêu Dương ghé xe vào một trung tâm mua sắm.
Cố Niệm kinh ngạc: "Có thứ muốn mua sao?"
Sở Chiêu Dương xuống xe, mở cửa cho Cố Niệm, đợi cô xuống liền nắm lấy tay cô: "Không phải em nói, anh chưa từng mua quần áo cho em?"
Dĩ nhiên không tính đồ lót.
Sở Chiêu Dương ghé xe vào một trung tâm mua sắm.
Cố Niệm kinh ngạc: "Có thứ muốn mua sao?"
Sở Chiêu Dương xuống xe, mở cửa cho Cố Niệm, đợi cô xuống liền nắm lấy tay cô: "Không phải em nói, anh chưa từng mua quần áo cho em?"