Quả nhiên, lời vừa nói ra, cánh tay Sở Chiêu Dương đang ôm eo cô siết lại, ôm chặt cô vào lòng.
"Giải độc cho em hả?" Cố Niệm giọng dịu dàng hỏi, trán cọ cọ vào lòng anh, lòng đầy quyến luyến.
Ánh mắt Sở Chiêu Dương căng thẳng, đột nhiên vịn vai Cố Niệm từ từ kéo ra một chút, trong mắt như đang có hai ngọn lửa đang cháy vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới.
"Gã đụng vào chỗ nào của em?" Sở Chiêu Dương gằn giọng hỏi.
"Cũng không chạm vào chỗ nào, chỉ là ôm thôi." Cố Niệm nói nhỏ, thật hối hận mình đã nhanh miệng, không nên trêu chọc Sở Chiêu Dương.
Trong miệng Cố Niệm đều là hương vị của anh, vừa nóng vừa bỏng.
Sở Chiêu Dương ôm lấy sau lưng cô, cơm cũng không thèm ăn. Anh bị cô gái ngốc này làm cho tim rung động, chỉ muốn ôm cô lên. Anh vừa chuẩn bị ôm cô liền nghe thấy tiếng "ọt ọt" trong bụng vang lên. Sở Chiêu Dương lặng lẽ thở dài, buông cô ra.
Sở Chiêu Dương mặt trầm xuống, trực tiếp kéo cô vào lòng, ôm thật thân mật rồi mới hỏi: "Ôm thế này?"
"..." Cố Niệm bị anh ép đến không thở nỗi, vội lắc đầu, "Đương nhiên không có, không bị đụng vào chỗ nào hết."
Cố Niệm cảm nhận rõ được sự thay đổi của anh, chỗ đó giờ vẫn còn cộm lên. Lúc nãy, anh rõ ràng muốn ôm cô đi nhưng mới đó đã từ bỏ, thà rằng cố nhịn.
Sở Chiêu Dương suy nghĩ sâu xa nói: "Vậy cũng là đụng rồi."
Cố Niệm cọ đỉnh đầu vào cổ anh: "Chiêu Dương, anh thật tốt."
Cố Niệm: "..."
Nói xong, cô liền cười ra tiếng "ăn ăn".
Sở Chiêu Dương đưa tay ra phía trước người cô sờ một lần, lòng bàn tay như có ma lực khiến cả người cô mềm nhũn.
Sở Chiêu Dương cố nhịn mà nghe, cả người căng thẳng, anh không hề do dự đánh vào mông cô một cái.
"Anh... anh đừng sờ nữa..." Cố Niệm run run nói.
Vô lương tâm.
"Giải độc." Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.
Anh đành chịu, chỉ có thể để cô trở về ghế: "Ăn đi."
Cố Niệm: "..."
Cố Niệm lại cầm muỗng uống canh, vừa uống vừa không nhịn được nhìn Sở Chiêu Dương, trên miệng không tự chủ được nở nụ cười ngọt ngào và mãn nguyện. Nói anh thật tốt không chỉ vì anh để cô lại vị trí ban đầu, mà còn tự mình chịu cực khổ. Hơn nữa là vì anh luôn tin tưởng cô, đến một chút phản ứng nghi ngờ cũng không có.
Bản thân Sở Chiêu Dương cũng bị cô nhóm lửa, ánh mắt dừng lại trên môi cô. Đôi mềm mại đỏ bóng của cô nhìn rất là ngon miệng.
"Gã ta có hôn em không?" Sở Chiêu Dương hỏi.
Những lời Mục Kỳ San nói, Ngôn Luật ở trước mặt Sở Chiêu Dương cũng chưa từng phủ nhận. Người bình thường ở trong tình huống này, trong lòng nhất định sẽ có chút nghi ngờ. Dù có chút lý trí để sau đó hiểu được rõ ràng, nhưng ban đầu cũng sẽ vô thức nghi ngờ và đau lòng.
Cố Niệm vội lắc đầu, sợ anh hiểu lầm: "Không có, em thấy anh ta ôm em không buông liền đánh anh ta. Chỉ là em ra chiêu nào anh ta cũng biết, vì thế đánh không lại."
Cố Niệm bĩu môi: "Sau đó Mục Kỳ San xông đến, vì em và anh ta đang vật lộn nên nó liền nghĩ đang ôm nhau."
Nhưng, Sở Chiêu Dương chưa từng hoài nghi cô. Mà đối với những lời Mục Kỳ San nói, anh chỉ tức giận, muốn đập cô ta ngay tại chỗ. Có một người đàn ông tin cô vô điều kiện như thế, thật là tốt!
"Có chịu thiệt thòi không?" Sở Chiêu Dương hỏi.
Giọng Sở Chiêu Dương ồm ồm: "Nếu còn nhìn anh như vậy, anh sẽ không cho em ăn đâu."
Cố Niệm không dám nói đỉnh đầu bị Mục Kỳ San đánh, vội lắc đầu: "Em phản ứng nhanh lắm, không có sao."
Cố Niệm thở ra, lập tức không dám nhìn nữa. Cô ngoan ngoãn cúi đầu bắt đầu ăn, uống vài được hớp canh thì nói với anh: "Anh cũng ăn đi."
Cô ở trong lòng anh, dịu dàng cọ vào, rất ngoan ngoãn, hỏi gì nói đó. Đến dáng vẻ lắc đầu phủ nhận của cô cũng rất dễ thương. Lông mi Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng chớp vài cái, cúi đầu hôn lên môi cô, thăm dò vào trong quấn lấy cô, ấm áp mềm mại không muốn bỏ ra.
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn dây kéo quần của mình, miễn cưỡng kiềm chế, ăn qua loa vài đũa. Sau đó, anh cứ nhìn chằm chằm Cố Niệm. Ánh mắt anh sáng rực, nóng bỏng khiến da đầu Cố Niệm tê liệt, không dám ngẩng đầu lên.
Bị anh ôm chặt lấy, trong lòng Cố Niệm vô cùng thoải mái. Xung quanh người đều là mùi bạc hà của anh, không còn mùi nước hoa như trên người Ngôn Luật nữa. Cố Niệm rất thích hương vị ấy, thích được anh hôn, ngửi mùi bạc hà trên người anh.
Giờ vẫn còn là ban ngày, anh đừng như thế mà!
Sở Chiêu Dương không thu ánh mắt lại được, anh nhìn Cố Niệm, nghĩ đến chuyện vẫn còn người khác nhìn chằm chằm vào cô gái ngốc này thì mong muốn chiếm hữu của anh cứ cuồn cuộn lên không kiềm chế được, chỉ mong mùi hương của mình bám lên toàn bộ cơ thể cô từ trong ra ngoài, đánh dấu lãnh thổ. Trên người cô có mùi của anh, đi ra ngoài để người khác biết, cô là của anh.
"Ăn nhanh đi." Sở Chiêu Dương không đợi được nữa nói.
Cố Niệm: "..."
Cô đang chuẩn bị nuốt một miệng cơm xuống thì bị Sở Chiêu Dương không đợi được mà hối thúc, khiến cô mắc nghẹn.
Sở Chiêu Dương ngơ ngác, vội nói: "Uống canh."
Cố Niệm liên tục uống vài hớp mới bình thường lại.
Sở Chiêu Dương hết cách nhìn cô, cô gái ngốc này thật là biết dày vò anh mà!
"Ăn từ từ thôi." Sở Chiêu Dương chỉ có thể nói như vậy.
Cố Niệm trề môi: "Không phải anh muốn em ăn nhanh sao?"
Sở Chiêu Dương: "..."
Giờ là ban ngày, anh lại khí thế đùng đùng như thế, Cố Niệm cảm thấy áp lực rất lớn, vì thế vốn định kéo dài thời gian nhưng lại không kiềm lòng được nhìn Sở Chiêu Dương đang khổ sở kìm nén, trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn.
Vì thế cô cứ lúc nhanh lúc chậm, mặt đầy ngại ngùng ăn hết cơm.
Sở Chiêu Dương lần này nỗ lực được không hối cô, còn nhẫn nại hỏi: "Ăn xong rồi?"
Khóe miệng Cố Niệm giật giật, gật đầu: "Ừm."
Sở Chiêu Dương lập tức đứng dậy, kéo cô lên.
"Bị thím Dư thấy đó!" Cố Niệm nói nhỏ.
"Không đâu." Sở Chiêu Dương nói, rồi kéo cô đi nhanh vào phòng ngủ.
May là trên đường không gặp phải thím Dư. Nếu không để thím ấy thấy dáng vẻ vội vàng của Sở Chiêu Dương thì chắc chắn có thể đoán được chuyện gì.
Vào phòng xong Sở Chiêu Dương liền đóng sầm cửa lại, một tay nâng cô lên hôn. Cố Niệm cũng phối hợp đưa hai tay vòng qua cổ anh, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh. Tay còn lại của Sở Chiêu Dương thò vào trong người cô, rồi tháo móc áo ngực.
Giờ đây, kỹ thuật của anh đã rất thành thục.
Cố Niệm mơ màng bị anh đè vào lòng.
Tay anh vừa kéo vạt áo cô lên, kết quả điện thoại đột nhiên reo. Hai người đang chìm đắm trong sự ấm áp của người kia, nên không phân biệt được là tiếng chuông điện thoại của ai reo. Tiếng chuông cứ reo liên tục, Sở Chiêu Dương lại không muốn dừng lại.
Cố Niệm từ từ nhận ra, là điện thoại của cô đang reo.
Cố Niệm đẩy đẩy anh: "Là điện thoại của em."
Sở Chiêu Dương không hề ngẩng đầu lên, đôi môi cứ dán lấy cổ cô, vì thế giọng nói anh có vẻ nhỏ nhẹ và hơi bực bội: "Không cần quan tâm."
Hôm nay là cuối tuần, không có chuyện gì quan trọng.
"Không được, em phải xem xem, lỡ cục cảnh sát có chuyện gì thì sao?" Công việc này không có cuối tuần gì hết.
Sở Chiêu Dương thở dài xa xăm, bực bội đứng dậy. Điện thoại trong túi của Cố Niệm, vừa nãy đã được thím Dư đem vào phòng. Sở Chiêu Dương kéo khóa mở túi, đang tìm điện thoại thì sờ trúng một cái hộp được gói rất đẹp.
Anh nhíu mày, Cố Niệm mua sao?
Cô chuẩn bị tặng ai?
Anh lặng lẽ để cái hộp trở lại, không nói gì lấy điện thoại đưa cô.
Tiếng chuông điện thoại ồn ào, lại thêm chuyện chưa định thần lại được, vì vậy Cố Niệm quên mất trong túi có quà mua tặng Sở Chiêu Dương. Hiện giờ vẫn còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật của Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương đưa điện thoại cho cô, màn hình hiện lên tên Mục Lam Thục.
Cố Niệm vội bắt máy: "Mẹ."
Kết quả, cô nghe được tiếng thét chói tai bên kia, vừa chửi vừa mắng.
Cố Niệm vội vã: "Mẹ, bên đó có chuyện gì vậy?"
Mục Lam Thục thở dài, đi ra ban công, tiếng mắng không ngại ngùng của Mục Kỳ San nhỏ đi, rồi mới nói: "Còn không phải Mục Kỳ San sao, nó trở về nói con cướp người yêu của nó, quấn lấy Ngôn Luật, ở nhà vừa chửi vừa mắng, còn đập đồ. Mắng người thì được rồi, mẹ xem như không nghe thấy, nó liền đập đồ, mẹ thật sự không cản được nó. Nó làm ầm ĩ cả lên, hàng xóm đều nghe thấy, mất mặt chết đi được. Hết cách mẹ mới gọi điện thoại cho con."
Nếu không, bà cũng không muốn để Cố Niệm lo lắng những chuyện này. Đặc biệt còn để Sở Chiêu Dương biết. Bà nói cho Cố Niệm, với sự quan tâm của Sở Chiêu Dương đối với Cố Niệm, cậu ta nhất định sẽ đi theo. Chuyện mất mặt thế này, bà thật sự không muốn để Sở Chiêu Dương biết.
Mục Lam Thục đều không biết, một cô gái tuổi còn trẻ như vậy sao lại có những lời lẽ thô tục như thế.
Từ lúc cô ta trở về thì bắt đầu mắng, đã hơn hai tiếng rồi, không lặp lại lời cũ.
"Mục Kỳ San nói con với Ngôn Luật, mẹ nghe mà thấy loạn, sao nó lại dính đến Ngôn Luật?" Mục Lam Thục hỏi.
Cố Niệm thở dài: "Chừng này thời gian không đủ để nói hết, con đến đó rồi sẽ nói mẹ nghe. Mẹ tránh xa nó một chút. Đồ trong nhà muốn đập thì đập, mẹ đừng để nó làm bị thương."
"Con yên tâm đi." Mục Lam Thục nói.
Cúp máy xong, Cố Niệm vội đứng dậy, nói với Sở Chiêu Dương: "Mục Kỳ San về nhà làm loạn, vừa mắng vừa chửi như điên, còn đập vỡ đồ. Mẹ em không quản nó được, em về nhà xem sao."
Quả nhiên, Sở Chiêu Dương liền nói: "Anh về cùng em."
Cố Niệm gật đầu, không giấu diếm gì anh.
Dù sao, Sở Chiêu Dương đã gặp mợ cô rồi, Cố Niệm cũng không thấy quá mất mặt.
Hai người mặc áo khoác vào, Cố Niệm cũng không đem túi, chỉ lấy điện thoại chuẩn bị đi nhưng khi đi qua sofa thì phát hiện túi của cô đang mở.
Phút chốc, đầu óc cô lờ mờ.
Cố Niệm lúc này mới nhớ ra, quà cô định tặng Sở Chiêu Dương vẫn còn trong túi.
Khi Sở Chiêu Dương lấy điện thoại cho cô, không nhìn thấy sao?
Cố Niệm không kiềm được nhìn Sở Chiêu Dương.
Nhưng Sở Chiêu Dương chẳng có phản ứng gì, thật rất khó nhìn ra.
"Sao thế?" Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn, giống như đột nhiên thấy cô có chút khó hiểu.
Thậm chí những cái khác cũng không có gì bất thường.
Cố Niệm lắc đầu, mím môi cười: "Không có gì."
Hai người thay giày ra ngoài.
Ngồi lên xe, Cố Niệm càng nghĩ càng không xác định được, nếu Sở Chiêu Dương đã phát hiện, anh lại không ngạc nhiên gì sao?
Cô vắt óc suy nghĩ làm sao cùng anh đón sinh nhật đã rất khó khăn rồi, nếu đến một chút bất ngờ cũng không có, cô thật sự không biết làm thế nào.
Nhưng Sở Chiêu Dương chẳng có phản ứng gì, thật rất khó nhìn ra.
"Sao thế?" Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn, giống như đột nhiên thấy cô có chút khó hiểu.
Thậm chí những cái khác cũng không có gì bất thường.