Ông cũng biết tính vợ và con gái mình, dĩ nhiên, cũng không thể nói Mục Lam Thục cái gì.
Không ngoài dự đoán, Thôi Hân Mi và Mục Kỳ San không hề về Ngu Thành.
Nghe Mục Định Kiệt nói, dường như Mục Kỳ San có bản lĩnh lớn, thuê một căn nhà rất đẹp bên ngoài, cùng sống với Thôi Hân Mi. Thôi Hân Mi còn muốn Mục Định Kiệt đến ở cùng nhưng Mục Định Kiệt còn phải chăm sóc ba mẹ nên không thể đến.
Mục Lam Thục không nói gì, hoài nghi kết thúc cuộc gọi với Mục Định Kiệt.
Mục Kỳ San không phải làm nhân viên bán hàng sao?
Sao có được bản lĩnh như vậy?
Theo như Mục Định Kiệt nói, căn nhà đó rất xa hoa, rất mắc. Lương của Mục Kỳ San cơ bản không trả nổi. Mục Lam Thục rất sợ Mục Kỳ San sa ngã, tuy nhiên, Thôi Hân Mi và Mục Kỳ San sẽ nói bà nhiều chuyện. Nhưng Mục Lam Thục vẫn không kìm được đến chỗ làm của Mục Kỳ San.
Đến quầy trưng bày, bà không hề thấy Mục Kỳ San ở đó.
Mục Lam Thục hoài nghi liền đi hỏi.
Đồng nghiệp của Mục Kỳ San nói: "Cô ấy đã nghỉ việc một thời gian rồi. Giám đốc vốn không muốn để cô ấy đi. Thành tích của cô ấy không tệ, quan trọng là, cô ấy không phải là em dâu của Sở thiếu sao? Giám đốc còn định dựa vào mối quan hệ này để tăng doanh thu bán hàng, muốn chừa lại vị trí này cho cô ấy."
"Trước giờ chưa có đãi ngộ này đâu, đây là lần đầu phá lệ nhưng cô ấy vẫn kiên quyết từ chức."
"Vậy nó tìm được việc mới rồi?" Mục Lam Thục hoài nghi hỏi.
"Chuyện này cháu không biết, dì là bác của cô ấy phải không? Sao dì không biết?" Đồng nghiệp hỏi.
Mục Lam Thục lắc đầu, cảm ơn đối phương rồi rời đi. Thế này thì bà không cần tiếp tục quan tâm nữa. Đã có Thôi Hân Mi, bà lo nhiều cũng vô ích.
Chuyện của Mục Kỳ San, Mục Lam Thục cũng nói ngắn gọn với Cố Niệm, rồi không quan tâm tới nữa.
***
Chớp mắt đã đến 17 tháng ba, sinh nhật của Sở Chiêu Dương.
Hôm nay đúng vào thứ bảy, Cố Niệm có thể ở nhà chuẩn bị cho anh.
Buổi tối hôm qua tan ca, Thẩm Hiểu Mạn còn lén hỏi cô, cô nghĩ xong chưa, có chuẩn bị gì không. Hại Cố Niệm buổi tối nằm mơ, mơ thấy mình mặc một trong những bộ đồ lót trong tủ, xuất hiện trước mặt Sở Chiêu Dương.
Kết quả, Sở Chiêu Dương mất kiểm soát cả một đêm.
Cảnh tượng trong mơ, vô cùng đẹp dẽ, lại rất chân thật, khiến cô phản ứng lại. Vì thế, sáng sớm đỏ mặt tỉnh dậy. Xoay đầu nhìn Sở Chiêu Dương, chỉ hi vọng mình không nói mơ, để Sở Chiêu Dương biết được giấc mơ xấu hổ này.
Cô che mặt, phản ứng của bản thân khá mạnh, sợ Sở Chiêu Dương phát hiện, định nhẹ nhàng ngồi dậy, nhanh chóng đi tắm.
Ai ngờ vừa cử động, cô liền bị Sở Chiêu Dương kéo vào lòng.
Cố Niệm đang chột dạ, vì vậy, cơ thể không khống chế được mà run lên, sợ Sở Chiêu Dương thấy phản ứng của cô. Cô không dám nhìn anh, bản thân ở trước mặt anh sẽ không thể nói dối, trong lòng nghĩ gì đều không thể che giấu.
Cô quyết định sà vào lòng anh làm nũng, cúi đầu, cọ cọ vào lòng anh, vừa hay không để anh nhìn thấy biểu cảm của mình.
"Không ngủ được nữa." Hai má Cố Niệm cọ nhẹ vào lòng anh, hơi thở phả lên da anh, nóng nóng, ngứa ngứa.
Mỗi lần chỉ cần thế này, Sở Chiêu Dương liền dính lấy cô không buông.
Vốn dĩ buổi sáng là lúc phản ứng mạnh nhất, cô lại làm loạn trong lòng anh, nếu không phải thời gian không cho phép, Sở Chiêu Dương đã muốn đè cô ra làm một trận rồi.
Vừa định bắt lấy cô hôn một cái, từ từ giải tỏa ham muốn thì lại nghe cô hỏi: "Sao anh dậy sớm vậy?"
Người đàn ông này chỉ cần cuối tuần không có việc thì đều ngủ rất trễ. Nhìn vẻ mặt tự chủ của anh, thật khó tưởng tượng được anh cũng là người thích ngủ nướng. Hơn nữa, anh mà dính vào giường rồi thì khó mà gọi dậy.
Nhắc đến cái này, tâm trạng Sở Chiêu Dương chùn xuống: "Anh đến công ty một chuyến, buổi trưa có một bữa tiệc, chiều anh trở về."
Hôm nay là sinh nhật anh nên bất luận thế nào cũng phải trở về sớm.
Cố Niệm vừa nghe, vậy anh cũng phải dậy sớm sửa soạn rồi?
Thế thì anh sẽ không phát hiện giấc mơ xấu hổ của cô, mà cô cũng có thời gian suy nghĩ về sinh nhật anh.
Trong lòng rất vui, biểu cảm thoải mái hiện lên trên mặt.
Sở Chiêu Dương híp mắt, anh phải đi công việc, cô gái này lại vui đến vậy?
Rõ ràng, Cố Niệm còn chưa tự giác được mình vui mừng hơi quá, lại còn hối thúc anh: "Vậy anh dậy nhanh đi, đừng đến trễ."
Sở Chiêu Dương: "..."
Trong lòng anh hừ một tiếng, không vui.
Tay anh ôm eo cô, trở mình một cái, khiến cô sà vào lòng anh. Sau đó, không mạnh cũng không nhẹ vỗ vào mông cô một cái. Anh dùng lực rất tốt, không đánh đau cô.
"Đợi không được đuổi anh đi?" Sắc mặt Sở Chiêu Dương trầm xuống, giọng nói cũng trầm trầm.
Mặt anh đầy vẻ không vui, vô cùng u ám.
Cố Niệm hiện giờ rất không thoải mái, tư thế này khiến hai người dính chặt vào nhau. Toàn thân đều bị đè trên người anh, không một khe hỡ. Bên dưới của anh còn cấn vào cô...
Cố Niệm sợ anh cảm nhận được gì nhất định sẽ hỏi cô. Nếu để anh biết cô nằm mơ như vậy, không biết anh sẽ muốn thế nào.
Nghĩ đến đó thôi đã thấy áp lực rất lớn rồi!
"Không có, không phải anh nói muốn đến công ty sao?" Cố Niệm lẩm bẩm nói, hơi cọ cọ vào, định thoát khỏi vòng tay anh.
Sở Chiêu Dương lập tức ôm chặt cô, không cho cô thoát ra.
Sở Chiêu Dương vốn có thể nhịn được nhưng cứ thế này thì không chịu được nữa. Bàn tay đặt sau lưng cô, mang theo sự nóng ấm di chuyển xuống.
Cố Niệm hiện giờ chỉ muốn chết, giống như con đà điểu, dứt khoát dựa má vào trong lòng Sở Chiêu Dương, giả chết, nhất quyết không ngẩng đầu.
Sở Chiêu Dương nhíu mày, trở mình đè cô vào lòng: "Sao nhanh thế?"
"Không... Không phải..." Cố Niệm xấu hổ hận không thể tìm một cái hố chui xuống.
Vẻ mặt Sở Chiêu Dương không tin, nhíu mày nhìn cô, giọng nói kề sát tai cô: "Muốn hả?"
Giọng của anh thật sự rất gợi cảm. Nhưng hiện giờ Cố Niệm không có tâm trạng thưởng thức giọng nói quyến rũ của anh, mặt đỏ như sắp nổ: "Không... Không phải!"
"Nếu không phải sao đã thế này rồi?" Sở Chiêu Dương nhíu mày, trong giọng nói trầm thấp còn mang chút đắc ý chế nhạo.
Cố Niệm nghe được sắp tức chết, xấu hổ cũng không thể thoát khỏi anh, vừa e thẹn vừa tức giận phồng má lên, đến cả miệng cũng chu ra.
Vừa đúng lúc thuận tiện cho Sở Chiêu Dương cúi đầu, hôn chặt môi cô: "Tuy thời gian gấp, nhưng anh sẽ cố làm hài lòng em."
"..." Cố Niệm thẹn quá hóa giận đẩy anh, ai muốn anh hài lòng chứ!
Cô... Cô không có muốn, ok?
"Không phải mà, đừng nghĩ bậy nữa, mau ngồi dậy."
Dáng vẻ Sở Chiêu Dương đầy không tin tưởng, đôi mắt đó rõ ràng đang nói là như vậy, còn không thừa nhận?
Cố Niệm bất đắc dĩ nói: "Chỉ là nằm mơ thôi."
Sở Chiêu Dương vừa nghe, mặt đột nhiên u ám. Nằm mơ, mơ thấy ai mà phản ứng mạnh như vậy? Nghĩ đến có thể cô gặp người đàn ông khác trong mơ, anh lập tức ghen lên.
Cô không nằm mơ thấy minh tinh nam nào đó đấy chứ?
Thỉnh thoảng, trong công ty anh nghe thấy đồng nghiệp nữ nói chuyện, nói mơ thấy minh tinh nam nào đó viết nên một đoạn lãng mạn gì đó.
"Mơ thấy ai?" Sở Chiêu Dương trầm giọng hỏi.
Cố Niệm trong lòng vù vù hai tiếng, thật ngại trả lời.
Nói ra, người đàn ông này sẽ đắc ý bao nhiêu ngày?
Sở Chiêu Dương trong lòng càng không vui, vô cùng ghen tức, đột nhiên ôm chặt cô vào lòng: "Mơ thấy anh nào?"
Cố Niệm nhìn một cái, anh thật sự tức giận rồi. Không biết anh đang nghĩ lung tung gì, mặt u ám, dáng vẻ tức giận vô cùng. Lúc này cô không nói sự thật thì không được.
Cố Niệm hai tay che mặt, không cho anh nhìn thấy, căng da đầu nói: "Chính... chính là anh!"
Nói xong, Cố Niệm cũng thẹn quá hóa giận đánh anh: "Thật là, em có thể mơ thấy ai được nữa? Đáng ghét!"
Nghe xong, mặt Sở Chiêu Dương lập tức tốt lên, như mây tan mưa tạnh.
Gương mặt tuấn tú đều sáng lên.
Hai mắt sáng rực rỡ, líu ríu hỏi: "Mơ thấy anh?"
Cố Niệm che mặt, quay sang một bên, không thèm nói nữa.
Nhưng đôi tai trắng nõn lộ ra ngoài, lúc này lại như đèn đỏ, ẩn dưới vài sợi tóc mềm mại.
Sở Chiêu Dương giơ tay lên, kéo mấy sợi tóc đó ra sau tai cô, cúi đầu hôn nhẹ vào tai cô.
Hơi thở nóng ấm lúc nhanh lúc chậm phả vào mặt cô, giọng nói trầm khàn của anh cũng truyền tới: "Xem ra anh thật sự đã không thể thỏa mãn em."
Cố Niệm: "..."
"Không phải, anh không được hiểu lầm ý em!" Cố Niệm vội nói.
Người đàn ông này thật là cố tình mà.
Sở Chiêu Dương xoay đầu nhìn xuống đồng hồ: "Vẫn còn chút thời gian."
Cái gì?
Cố Niệm đang cảm thấy mất mặt, vì thế nhất thời không phản ứng, Sở Chiêu Dương lại tấn công qua.
***
Sau cùng, Cố Niệm toàn thân bất lực, uể oải nằm sấp, không chút sức lực ngồi dậy.
Sở Chiêu Dương nhìn thời gian, có chút gấp. Vì thế, động tác thay đồ nhanh lẹ.
Cố Niệm liếc anh một cái, người đàn ông này sao vẫn còn sức lực như vậy!
Rõ ràng đều là anh ra sức.
Sở Chiêu Dương thu dọn xong, mặc bộ vest ngay ngắn chỉnh tề, làm sao có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lười biếng của anh lúc trên giường. Lúc này nhìn vào, anh vừa đứng đắn vừa nghiêm túc. Anh mặc chỉnh tề như vậy, Cố Niệm nhìn lại mình, đặc biệt thấy ngại, lấy chăn đắp kín người mình.
Nhưng cô vẫn rất không thoải mái.
Sở Chiêu Dương ngồi xuống cạnh giường: "Nhớ hôm nay là ngày mấy không?"
Thấy thời gian của anh không còn nhiều, nhất định không làm gì cô nữa.
Cố Niệm cũng rất to gan, mắt đảo đảo, nghiêng đầu qua, cố ý hỏi: "Ngày mấy? Để em xem, quên mất rồi."
"Còn giả vờ." Sở Chiêu Dương kéo cô qua, không cho cô né.
"Anh sắp trễ rồi đó!" Cố Niệm vội nói.
Sở Chiêu Dương giơ cổ tay lên, thật sự là vậy. Anh chỉ có thế bất đắc dĩ ở trên đầu cô thốt ra một câu: "Nhớ cho anh bất ngờ."
Cố Niệm bĩu môi: "Nhớ rồi."
Sở Chiêu Dương khóe miệng lộ ra nụ cười, nhìn vào khuy măng sét Cố Niệm tặng: "Rất đẹp."
Cố Niệm phát hiện anh đã cài khuy măng sét cô tặng vào rồi.
Mùa xanh đậm tinh tế rất hợp với anh, cài trên cổ tay áo anh nhìn rất đẹp.