Hồ Văn Đào dìu Lưu Tịnh Minh, nói: "Lưng anh ấy bị lửa cháy bỏng rồi."
Những người khác đều không sao.
Đếm số người xong, Ngôn Luật trầm mặt nói: "Không thấy Chung Kỳ Chính."
Mạc Cảnh Thịnh sắc mặt thay đổi, tay ấn vào máy bộ đàm trên lỗ tai, nói: "Có đồng nghiệp mất tích, mau đi tìm!"
Ngôn Luật ngạc nhiên nhìn qua, nghe thấy tiếng xào xạc của cỏ dại xung quanh.
Trong bóng đêm, dường như có một hàng bóng đen đưa qua đưa lại trong bụi cỏ.
Ngôn Luật chăm chú nhìn qua, chớp mắt, lúc này mới phát hiện thì ra là cảnh sát vũ trang mặc trang phục tác chiến, đeo súng trên lưng nấp trong bụi cỏ.
Gã không kìm được nhìn Mạc Cảnh Thịnh, đây là sắp xếp lúc nào, sao gã lại không biết?
Chẳng trách anh ta chỉ mang có ba đội đi bắt tổ chức R.
Dù lần này tổ chức R giao dịch vũ khí thầm, không mang nhiều người đến, nhưng phía cảnh sát cũng không dám khinh suất.
Thì ra xung quanh đã bị bao vây.
Ngôn Luật có chút lo lắng cho bọn người Marius.
Vừa đi ra, bên đỉnh núi đã truyền đến tiếng đọ súng.
Ngôn Luật nắm chặt tay, nhìn về phía phát ra tiếng súng.
Mạc Cảnh Thịnh nói với Hồ Văn Đào: "Mau đưa Lưu Tịnh Minh vào bệnh viện trước."
Hồ Văn Đào gật đầu, dìu Lưu Tịnh Minh đi trước.
Những người còn lại đều ở đây đợi, ai cũng lo lắng cho an nguy của Chung Kỳ Chính.
Tiếng đọ súng kéo dài khoảng hơn một tiếng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Sau đó, vài người cảnh sát vũ trang người đầy mùi khói thuốc súng chạy đến.
"Báo cáo, bọn chúng chạy mất rồi."
Lòng Mạc Cảnh Thịnh chùn xuống, không quan tâm Marius, chỉ lo cho an nguy của Chung Kỳ Chính.
"Đồng nghiệp của chúng ta đâu."
"Không thể cứu về được." Đối phương trầm giọng nói.
Mạc Cảnh Thịnh cắn răng, xoay lưng hung hãn đấm vào thân cây một cái.
"Chúng tôi có một nhóm người đuổi theo rồi." Đối phương lại nói tiếp.
Nhưng đến trời sáng vẫn không có tin tức của Chung Kỳ Chính.
Mạc Cảnh Thịnh đành phải cho mọi người về cục cảnh sát trước.
Chung Kỳ Chính bị người tổ chức R bắt đi, sống chết không rõ.
Nhưng mọi người đều biết, chỉ cần không thể tìm người sống trở về thì hi vọng sống không lớn.
Vì thế, dù dằn vặt cả đêm, toàn thân mệt mỏi, nhưng không ai có thể chợp mắt nghỉ ngơi, ai cũng lo lắng sốt ruột đợi tin tức của Chung Kỳ Chính。
Mắt Thẩm Hiểu Mạn đỏ tươi, nhìn Cố Niệm đi qua, liền nói: "Sáng sớm hôm qua, mọi người đã hẹn với nhau, thứ sáu cùng nhau đi karaoke, thứ bảy còn cùng đi leo núi."
Mắt Cố Niệm cũng đầy tơ máu, Chung Kỳ Chính là thành viên đội một. Cô không thân với Chung Kỳ Chính nhưng vì mọi người đều trong đội điều tra, thường tụ tập nói chuyện cùng nhau. Ai đi qua phòng làm việc của ai, đều bước vào nói chuyện.
Tính của Chung Kỳ Chính rất tốt, bất luận đùa thế nào cũng không giận.
"Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện, anh ấy nhất định không sao." Cố Niệm nhẹ nhàng nói.
Thẩm Hiểu Mạn hít hít mũi, giơ hai tay che mặt.
"Vì tổ chức R, trong thời gian ngắn chúng ta đã hi sinh rất nhiều đồng nghiệp." Thẩm Hiểu Mạn nắm chặt bàn tay, "Tớ thật sự rất hận chúng!"
***
Ngôn Luật vào phòng làm việc của Mạc Cảnh Thịnh, trầm giọng hỏi: "Lần hành động này sao không thương lượng với tôi?"
Mạc Cảnh Thịnh đang ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã: "Lần hành động này, cấp trên giao toàn quyền chỉ huy cho tôi. Đối phương là tổ chức R, tôi phải càng cẩn thận càng tốt. Tất cả bố trí càng ít người biết càng tốt."
"Anh không tin tôi?" Ngôn Luật hỏi, trong mắt có sự hồi hộp.
"Cậu đừng hiểu lầm." Mạc Cảnh Thịnh đứng dậy, từ từ vòng qua bàn, "Chỉ là vì cẩn thận mà thôi. Nếu đem chuyện trong lòng nói ra cho người thứ hai nghe, vậy sẽ có nguy cơ bị bại lộ."
"Dĩ nhiên, không phải nói cậu làm lộ bí mật nhưng chỉ cần tôi nói ra thì có thể người khác sẽ nghe. Viết lên giấy sẽ bị người khác nhìn thấy. Lần hành động này đến cấp trên tôi cũng đều không báo cáo trước mọi việc."
Ai ngờ đã cẩn thận như vậy vẫn không khiến đối phương sập bẫy. Anh không hoài nghi nguồn gốc của tình báo. Nếu cái gì cũng không đáng tin, vậy tin tức về tổ chức R, tất cả đều không thể tin.
Mạc Cảnh Thịnh hơi nhắm mắt, bất giác nghĩ đến tình hình nội bộ của cục cảnh sát.
"Nhưng tôi được điều đến để chuyên đối phó với tổ chức R." Ngôn Luật trầm giọng nói.
Nhưng hiện nay, cái gì gã cũng không biết, chuyện gì cũng không thể can thiệp vào. Cảm giác, tất cả đều là có tiếng mà không có miếng, trên thực tế đều không thể thực hiện được.
Lúc này, cửa phòng làm việc của Mạc Cảnh Thịnh vang lên vài tiếng gõ cửa gấp gáp, sau đó mở ra.
Lí Thiếu Phong đứng trước cửa, mặt vội vã: "Lão Đại, tổ chức B gửi đến một email!"
Mạc Cảnh Thịnh sắc mặt thay đổi, vội vòng qua Ngôn Luật xông ra ngoài.
Ngôn Luật đành đi theo, cùng đến phòng làm việc lớn.
Ngoài Lưu Tịnh Minh đang bị thương trong bệnh viện, toàn bộ thành viên đội ba đều có mặt, đứng vòng quanh một cái máy tính.
Mạc Cảnh Thịnh đi qua, mọi người tránh ra nhường chỗ, để Mạc Cảnh Thịnh ngồi xuống trước máy tính.
Trên màn hình hiện lên trang nhận được tin nhắn, hiển thị thư chưa đọc.
Mạc Cảnh Thịnh không đến, không ai mở ra xem.
Mơ hồ, mọi người đều đoán ra nội dung của email.
Tay Mạc Cảnh Thịnh hơi lạnh, hít sâu một hơi mới mở email ra xem.
Email có một video đính kèm, Mạc Cảnh Thịnh tải xuống rồi ấn mở.
Trong video là cảnh một bức tường loang lổ, không biết là nơi nào bị bỏ hoang. Trong ống kính trống rỗng, không có ai. Qua vài giây, mới xuất hiện hai kẻ mang súng che mặt, chính giữa là một người đàn ông bị trói.
Trên đầu người đàn ông trùm bao tải, nhưng ai cũng biết đó là Chung Kỳ Chính.
Tim Cố Niệm như dâng lên đến cổ họng, Thẩm Hiểu Mạn bên cạnh che miệng, nước mắt đã rơi ra.
Trên màn hình, Chung Kỳ Chính yếu ớt không chút sức lực, dường như bị người ta lôi đi, chân loạng choạng, ống quần còn dính rất nhiều máu.
Cũng không biết anh ta đã bị dày vò thế nào.
Hai người đó kéo Chung Kỳ Chính ra giữa, để anh ta quỳ dưới đất.
Một người trong đó hai tay cầm súng dài nhắm vào sau đầu Chung Kỳ Chính.
Cố Niệm cũng bịt miệng lại, không dám khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cũng không kìm được rơi "lộp độp" xuống.
Cô nhắm mắt, không dám nhìn.
Vài giây sau, trong màn hình truyền ra tiếng súng "đùng".
Cố Niệm cũng run mạnh lên, Thẩm Hiểu Mạn bên cạnh đã kêu lên "oa" một tiếng, rồi khóc hu hu.
Cố Niệm mở mắt ra, nước mắt khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô vội ôm lấy Thẩm Hiểu Mạn bên cạnh, cảm thấy Thẩm Hiểu Mạn cũng giống như cô, đang run rất dữ dội.
Cố Niệm xoay đầu, cách một lớp nước mắt nhìn vào màn hình máy tính. Tên còn lại tháo bao tải ra, để lộ ra mặt của Chung Kỳ Chính. Hi vọng nhỏ nhoi ban đầu cũng tan vỡ vào thời khắc này.
Thẩm Hiểu Mạn suy sụp khóc nức nở.
Đồng nghiệp ở bên cạnh mỗi ngày, bạn cùng kề vai chiến đấu lại chết thảm trước mặt mình.
Trương Giang Khoa - đội trưởng đội một ngồi xổm xuống đất, ôm mặt khóc không thành tiếng.
Anh không biết nên nói với ba mẹ của Chung Kỳ Chính thế nào.
Hồi đầu, anh bị thương trong một nhiệm vụ nên nhập viện, mẹ của Chung Kỳ Chính đích thân nấu canh mang đến bện viện cho anh. Nhà anh ở nơi khác, bị thương không dám báo cho ba mẹ, sợ ba mẹ lo lắng. Thời gian đó mỗi ngày đều là Chung Kỳ Chính mang canh mẹ nấu vào bệnh viện cho anh.
Thường ngày, anh cũng được mẹ anh ấy chăm sóc rất nhiều.
Nhưng hiện giờ, làm sao anh có thể đi nói với ba mẹ anh ấy, Chung Kỳ Chính đã chết?
Tay chân Cố Niệm lạnh ngắt, đồng nghiệp cùng xuất phát tối qua, hôm nay lại không nhìn thấy nữa.
Trên màn hình, mặt Chung Kỳ Chính sưng khắp nơi, hai mắt trừng trừng nhìn vào màn hình, chết không nhắm mắt.
Đôi mắt mang nỗi oán hận tột cùng, giống như có thể xuyên qua màn hình tiến đến kẻ địch.
"Bộp!"
Mạc Cảnh Thịnh dùng lực đấm lên bàn, hai mắt đỏ thẫm.