Con ngươi đen sẫm của Sở Chiêu Dương nhìn chăm chú lên mắt cá chân cô ta, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mục Kỳ San chột dạ cử động chân, “Anh sao vậy?”
Không phải chỉ là một chuỗi vòng chân sao?
Rơi rồi thì mua cái khác.
Sở Chiêu Dương giàu có như vậy, sao còn quan tâm đến vấn đề nhỏ nhặt như thế chứ?
Sở Chiêu Dương lãnh đạm thu hồi lại ánh mắt: “Không có gì.”
Ăn cơm xong, Sở Chiêu Dương không nắm tay Cố Niệm dắt đi như thường lệ mà đi phía sau Mục Kỳ San nửa bước, lấy điện thoại ra, mở phần mềm truy tìm tung tích chuỗi vòng chân kia.
Điểm đỏ định vị vị trí nằm chính tại cục cảnh sát.
Ngôn Luật ở trong phòng làm việc, đầu ngón tay trắng nõn đang cầm chuỗi vòng chân vàng hoa hồng của Cố Niệm.
Chuỗi vòng chân đặt trên ngón tay gã giống như một thanh vàng mảnh.
Đây là chuỗi vòng chân gã tháo ở cổ chân Cố Niệm xuống, gã muốn thu lại vật thuộc về cô.
***
Sở Chiêu Dương cất điện thoại, nhìn sau gáy “Cố Niệm”, bước lên phía trước một bước lớn, đi song song với cô ta.
“Lúc trước dự định tuần sau nữa về nhà cũ thăm ông bà nội anh, nhưng lúc đó anh phải đi công tác, nên đành phải chuyển sang tuần này, như vậy có được không em?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Mục Kỳ San ngẩn người, không ngờ còn có chuyện này.
Rõ ràng đây là chuyện Sở Chiêu Dương nói riêng với Cố Niệm, cho dù Ngôn Luật có năng lực thế nào đi chăng nữa cũng không thể nghe lén được. Mục Kỳ San không nghi ngờ gì, đang vui mừng vì Sở Chiêu Dương lại nói với cô ta nhiều như vậy. Quả nhiên là những lúc riêng tư, Sở Chiêu Dương hoàn toàn khác biệt.
Cô ta liền gật đầu nói: “Được chứ. Nhưng anh phải đi công tác ở đâu? Đi bao lâu?”
Mục Kỳ San học theo bộ dạng của Cố Niệm, giọng nói mềm mại hỏi.
Sở Chiêu Dương đang mở cửa xe, nghe Mục Kỳ San nói vậy bỗng nhiên khựng lại.
Đầu nổ oành một tiếng, cuối cùng anh cũng biết không ổn ở đâu.
Đây không phải là Cố Niệm!
Không phải là cô gái của anh!
Cho dù, chuyện này quá hoang đường, nhưng chắc chắn đây không phải là cô gái của anh!
Ngón tay thon dài nắm chặt lấy cửa xe, đốt ngón tay dùng lực nên trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Cố gắng khắc chế lắm anh mới không bóp cổ cô gái này, hỏi xem Cố Niệm đang ở đâu, hỏi xem cô ta đã làm gì Cố Niệm rồi!
Chân tay anh rét run, đưa lưng về phía Mục Kỳ San, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô hạn.
Không biết Cố Niệm bây giờ có ổn không?
Mục Kỳ San ở sau lưng Sở Chiêu Dương, nhưng không phát hiện ra sự bất thường của anh.
Dù sao thì cô ta cũng không gần gũi với anh, cho nên không thể giống y hệt như Cố Niệm, nhìn thấu được biểu cảm trên gương mặt Sở Chiêu Dương, cảm nhận được những cảm xúc dưới vẻ mặt lạnh lùng ấy.
Sở Chiêu Dương mở cửa xe, liền ngồi xuống trước.
Mục Kỳ San đi vòng sang bên kia, rồi ngồi vào xe.
Sở Chiêu Dương cắn chặt hàm răng mới kiềm chế được sự thịnh nộ.
Ghế lái phụ đó là vị trí dành riêng cho Cố Niệm, nhưng bây giờ lại để cho một người phụ nữ xa lạ ngồi, lát nữa chắc chắn phải sát trùng khử độc.
Nhưng Mục Kỳ San vừa vào trong xe, đóng cửa xe lại, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì từ ghế sau đột nhiên có một nhúm màu vàng nghệ xông ra.
“Gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu!” Cà Ri giống như bị điên, hai chân trước đạp lên lưng ghế ngồi phía trước, dùng lực rất mạnh, chực trèo nhảy lên hàng ghế phía trước đó.
Nó hoàn toàn không giống như khi gặp Cố Niệm, vui mừng làm nũng cô, rồi nhảy nhót quanh chân Cố Niệm, lăn vào lòng cô. Cà Ri lúc này đang nhe răng, không ngừng phát ra âm thanh “gừ gừ” như sắp đánh nhau nhìn về Mục Kỳ San ở phía trước.
Mục Kỳ San sợ đến trắng bệch mặt, lùi về phía sau dán chặt người lên cửa xe.
Cô ta chỉ hận không thể lập tức xuống xe.
Nhìn bộ dạng con chó này như muốn cắn cô ta vậy!
Mục Kỳ San sợ hãi không để ý được gì nữa, trắng bệch mặt hét lên: “Mau kêu nó tránh ra! Tránh ra đi!”
“Gâu! Gừ gừ... gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Cà Ri sủa càng dữ hơn, phun cả nước bọt ra ngoài.
Lúc trước anh đã xác định đây chắc chắn không phải là Cố Niệm. Bây giờ nhìn phản ứng của Cà Ri, Sở Chiêu Dương càng thêm phần chắc chắn. Cà Ri sẽ không hành xử như vậy với Cố Niệm. Chắc chắn là Cà Ri cảm giác được người phụ nữ này không đúng, cho nên mới như vậy.
Sở Chiêu Dương xoa đầu Cà Ri, trấn an: “Cà Ri, về chỗ ngồi đi, ngoan.”
“Gâu gâu gâu! Gừ...” Cà Ri lại kêu vài tiếng với Sở Chiêu Dương.
Nhưng rõ ràng đã ôn hòa hơn rất nhiều, giống như đang cáo trạng với anh vậy.
“Bình thường hai người thân thiết lắm cơ mà? Sao hôm nay lại như vậy?” Sở Chiêu Dương hỏi, liếc nhìn Mục Kỳ San.
Quả nhiên đã nắm bắt được một tia chột dạ lướt qua rất nhanh trên gương mặt cô ta.
“Ô ô...” Cô ấy không phải là Cố Niệm, không phải là mùi của Cố Niệm!
Cà Ri ủy khuất kêu “ô ô”, muốn để Sở Chiêu Dương hiểu ra.
“Tao biết rồi, tao biết rồi.” Sở Chiêu Dương nói.
“Ô ô...” Thực sự biết rồi sao?
Sở Chiêu Dương xoa đầu Cà Ri, “Ngoan nào, mày ngoan lắm, về ghế sau ngồi đi.”
Cà Ri vô tội nhìn Sở Chiêu Dương, lúc này mới ấm ức nằm xuống hàng ghế phía sau. Quay đầu lại, nhìn Mục Kỳ San còn chưa khôi phục lại sắc mặt bình thường. Nó không nhịn được lại nhe răng ra gầm gừ với cô ta rồi mới nằm úp hẳn xuống ghế sau.
Mục Kỳ San vẫn không yên tâm quay đầu lại nhìn, chỉ sợ trên đường con chó đó đột nhiên phát điên lên.
Sở Chiêu Dương an ủi: “Hôm nay Cà Ri không được khỏe lắm, anh đang định đưa nó đến bệnh viện khám thử.”
Sở Chiêu Dương nhìn Mục Kỳ San: “Bình thường nó không như vậy.”
Vừa bị dọa cho kinh sợ, nhưng Mục Kỳ San vẫn ghi nhớ những lời Sở Chiêu Dương nói.
Cô ta cố gắng nở một nụ cười: “Đúng vậy đó, bình thường Cà Ri ngoan lắm, cũng rất thích em. Không biết hôm nay bị sao nữa.”
“Ừ, hôm nay không biết bị sao vậy.” Sở Chiêu Dương lẩm bẩm nói, rồi lái xe rời đi.
Thấy Mục Kỳ San thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, Sở Chiêu Dương liền nói: “Cà Ri ngoan rồi, em yên tâm đi.”
Mục Kỳ San gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm quay đầu lại nhìn lần nữa.
“Cà Ri quý em nhất, em còn lo lắng gì thế?” Sở Chiêu Dương liếc nhìn cô ta hỏi.
“Không... Không có gì.” Mục Kỳ San gắng gượng nở nụ cười cố nén sự sợ hãi, nhìn Cà Ri với ánh mắt ôn hòa dịu dàng, “Nhất định là bởi vì Cà Ri thấy không khỏe cho nên mới như vậy.”
Sở Chiêu Dương không nói nữa, Mục Kỳ San cho rằng anh đã ngầm chấp nhận lời của cô ta.
Cô ta cũng không dám nói thêm gì với Sở Chiêu Dương, sợ bị lộ dấu vết. Suốt đường đi, cô ta đều cẩn thận dò xét biểu cảm của Sở Chiêu Dương. Nhưng người đàn ông này vẻ mặt lạnh lẽo cứng nhắc, không để lộ bất cứ biểu cảm gì, căn bản không thể nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Xe cứ đi mãi, Mục Kỳ San phát hiện có gì đó không ổn: “Anh không đưa em đến cục cảnh sát sao?”
Sở Chiêu Dương lãnh đạm nói: “Đưa Cà Ri đến bệnh viện khám xem sao đã.”
Nói xong, anh hơi ngừng lại, bổ sung một câu với Mục Kỳ San: “Cà Ri không được khỏe, anh rất lo, không thể chậm trễ được.”
Mục Kỳ San lơ đễnh gật đầu, một lát sau bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn. Nếu thực sự lo lắng thì sao anh ta còn đi đến chỗ Mục Lam Thục, bình chân như vại ăn xong bữa sáng rồi mới đi?
Còn Sở Chiêu Dương vẫn mặc kệ cô ta suy nghĩ gì, giơ tay hướng về phía giá điện thoại ở phía trước.
Sở Chiêu Dương mở khóa điện thoại rồi nhanh chóng nhấn gì đó trên điện thoại.
Tốc độ quá nhanh, Mục Kỳ San cũng không nhìn rõ, cũng không kịp phản ứng lại.
“Sớm muộn gì em cũng đến được cục cảnh sát thôi.” Sở Chiêu Dương nói.
Bất giác trong lòng Mục Kỳ San bỗng thấy lộp bộp, cô ta luôn cảm giác như lời nói này của Sở Chiêu Dương dường như còn có ý tứ sâu xa khác. Nhưng còn chưa kịp nghĩ ngợ gì nhiều, câu sau của Sở Chiêu Dương đã đập tan ý niệm trong đầu cô ta.
“Hơn nữa còn có Mạc Cảnh Thịnh ở đó, em có đến muộn một chút cũng không có vấn đề gì hết.” Sở Chiêu Dương nói, “Dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên.”
Mục Kỳ San nghe vậy, trong lòng nhất thời thả lỏng.
Thì ra Cố Niệm thường xuyên như vậy.
Có đặc quyền quả là khác người.
Mục Kỳ San ghi hận nhớ lại, lúc năm mới, Thôi Hân Mi nhờ Sở Chiêu Dương sắp xếp cho cô ta một công việc ở Sở Thiên. Lúc đó Sở Chiêu Dương còn dám đường hoàng nói anh ta còn chưa từng cho Cố Niệm một đặc quyền nào.
Xì!
Kết quả câu nói này của Sở Chiêu Dương đã nói lên tất cả, Cố Niệm cũng cậy mình có đặc quyền, thường xuyên đi làm muộn, ngay cả công việc ở sở cảnh sát này cô ta cũng thích làm thì làm đó thôi?
Sở Chiêu Dương cố gắng duy trì vẻ mặt không thay đổi, cố gắng khắc chế đến nỗi đôi tay nắm chặt vào vô lăng. Cố Niệm không bao giờ đi làm muộn, cũng sẽ không vô duyên vô cớ xin nghỉ làm. Cô ấy tôn trọng và nhiệt tình với công việc này như thế nhưng bây giờ anh nói như vậy, người phụ nữ này cũng không hề phản bác.
Đồ giả mạo.
Sở Chiêu Dương bất giác tăng tốc xe.
Cuối cùng, chiếc Bentayga dừng ở cửa bệnh viện Sở Thiên.
Mục Kỳ San kinh ngạc trừng mắt nhìn bệnh viện Sở Thiên, khoảng thời gian đến thành phố B, cô ta đương nhiên biết mức độ nổi tiếng của bệnh viện Sở Thiên, cũng đã từng đi qua nhưng chưa bao giờ được vào bên trong.
Thế nhưng, khám bệnh cho một con chó cũng phải tới đây, có phải là hơi phô trương quá rồi không!
Sở Chiêu Dương xuống xe, trực tiếp mở cửa sau, đưa Cà Ri đi ra, kéo chiếc dây dắt Cà Ri đi.
Cà Ri vừa đi ra, lại nhe răng nhìn Mục Kỳ San hằm hè.
“Ngoan nào.” Sở Chiêu Dương nói.
Rõ ràng là trấn an nhưng lại giống như một mệnh lệnh, vậy mà Cà Ri lại bỗng nhiên ngoan ngoãn lập tức im lặng.
Chỉ là đầu vẫn hướng về phía Mục Kỳ San, ý tứ cảnh giác rõ ràng.
Sở Chiêu Dương sợ Mục Kỳ San phát giác ra có điều gì kỳ lạ, nên cố nén cảm giác buồn nôn lại, dắt tay Mục Kỳ San đi.
Lòng bàn tay ấm áp khiến Mục Kỳ San khẽ run lên, suýt nữa thì không nén được sự kích động trong lòng.
Cô ta đang được Sở Chiêu Dương nắm tay!
Không giống với cái nắm tay ngắn ngủi ở nhà lúc sáng, lúc đó trong lòng cô ta tràn ngập bất an, căn bản còn chưa kịp thể hiện, Sở Chiêu Dương đã buông tay ra.
Nhưng bây giờ, tay cô ta được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, kiên định như vậy, chân thực như vậy.
Thì ra đây là cảm giác được anh ấy nắm lấy, được anh che chở.
Mục Kỳ San kích động, không giấu được sự hưng phấn trong lòng. Bây giờ đây cô ta thực sự không hề thấy hối hận một chút nào khi lựa chọn mạo hiểm chiếm lấy thân phận của Cố Niệm. Người đàn ông băng lạnh thâm trầm như vậy lại chỉ cư xử dịu dàng với một mình cô ta. Cho dù sự ấm áp đó là do cô ta cướp từ Cố Niệm.
Ở bên Sở Chiêu Dương, dù Ngôn Luật không khiến cô ta sợ hãi, cô ta cũng không còn nhớ đến Ngôn Luật nữa.
So với Sở Chiêu Dương, Ngôn Luật chẳng là gì cả!
Mục Kỳ San ra vẻ thể hiện sự cao quý hào phóng, không để bản thân giống như một mụ nhà quê mới ra thành phố lớn. Cô ta lần đầu tiên tới bệnh viện Sở Thiên, nhưng chắc chắn Cố Niệm không phải là lần đầu tiên đến đây. Cho nên cô ta không thể biểu hiện như mình chưa tới đây bao giờ được.
Tay cô ta được Sở Chiêu Dương nắm lấy, cô ta đi cùng Sở Chiêu Dương vào bệnh viện.
Lập tức có người tiến lên cung kính nói: “Tổng giám đốc, cô Cố.”
Người đó không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, đón lấy dây kéo Cà Ri trong tay Sở Chiêu Dương, rồi đi theo sau lưng bọn họ.
Sở Chiêu Dương không nói lời nào đưa Mục Kỳ San đi vào trong thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Không có những bệnh nhân của bệnh viện Sở Thiên quấy rầy, không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện mấy người mặc đồ đen.
Mục Kỳ San vẫn chìm đắm trong sự hào nhoáng của bệnh viện Sở Thiên, ảo tưởng trong tương lai tất cả những thứ này đều sẽ thuộc về cô ta.
Sau này, cô ta chính là nữ chủ nhân của nơi đây.
Đang chìm đắm trong sự ảo tưởng, cô ta không hề nhận ra đây vốn không phải là đường đến phòng khám. Mấy người áo đen đột nhiên xông vào cuối cùng cũng khiến Mục Kỳ San hoàn hồn lại, khiến cô ta sợ hãi.
Nhưng bây giờ, tay cô ta được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, kiên định như vậy, chân thực như vậy.
Thì ra đây là cảm giác được anh ấy nắm lấy, được anh che chở.
Mục Kỳ San kích động, không giấu được sự hưng phấn trong lòng. Bây giờ đây cô ta thực sự không hề thấy hối hận một chút nào khi lựa chọn mạo hiểm chiếm lấy thân phận của Cố Niệm. Người đàn ông băng lạnh thâm trầm như vậy lại chỉ cư xử dịu dàng với một mình cô ta. Cho dù sự ấm áp đó là do cô ta cướp từ Cố Niệm.
Chương 269 CỐ NIỆM ĐANG Ở ĐÂU?
Ở bên Sở Chiêu Dương, dù Ngôn Luật không khiến cô ta sợ hãi, cô ta cũng không còn nhớ đến Ngôn Luật nữa.
So với Sở Chiêu Dương, Ngôn Luật chẳng là gì cả!
Mục Kỳ San ra vẻ thể hiện sự cao quý hào phóng, không để bản thân giống như một mụ nhà quê mới ra thành phố lớn. Cô ta lần đầu tiên tới bệnh viện Sở Thiên, nhưng chắc chắn Cố Niệm không phải là lần đầu tiên đến đây. Cho nên cô ta không thể biểu hiện như mình chưa tới đây bao giờ được.
Mặt Mục Kỳ San biến sắc: “Đây... bọn họ... chuyện gì xảy ra thế này?”
Tay cô ta được Sở Chiêu Dương nắm lấy, cô ta đi cùng Sở Chiêu Dương vào bệnh viện.
Sở Chiêu Dương sợ cô ta chạy trốn, nắm chặt lấy tay cô ta.
Lập tức có người tiến lên cung kính nói: “Tổng giám đốc, cô Cố.”
Cho đến khi mấy người vệ sĩ tiến lên bắt được Mục Kỳ San, Sở Chiêu Dương mới buông tay ra.
Người đó không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, đón lấy dây kéo Cà Ri trong tay Sở Chiêu Dương, rồi đi theo sau lưng bọn họ.
“Các người làm gì vậy?” Mặt Mục Kỳ San trắng bệch, hoảng sợ nhìn Sở Chiêu Dương, “Chiêu Dương, anh đang làm gì vậy?”
Sở Chiêu Dương không nói lời nào đưa Mục Kỳ San đi vào trong thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
“Dẫn vào trong!” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
Không có những bệnh nhân của bệnh viện Sở Thiên quấy rầy, không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện mấy người mặc đồ đen.
Mệnh lệnh được đưa ra, Mục Kỳ San bị đưa vào một căn phòng trống trải, không có gì cả.
“Chiêu Dương, anh định làm gì vậy? Không phải là đi khám bệnh cho Cà Ri sao? Tại sao... Tại sao lại bắt em?” Mục Kỳ San hoảng sợ hỏi.
Mục Kỳ San vẫn chìm đắm trong sự hào nhoáng của bệnh viện Sở Thiên, ảo tưởng trong tương lai tất cả những thứ này đều sẽ thuộc về cô ta.
Lúc này trong lòng cô ta cũng nghi ngờ mình đã để lộ điều gì đó nhưng vẫn ôm một tia ảo tưởng.
Sau này, cô ta chính là nữ chủ nhân của nơi đây.
Đang chìm đắm trong sự ảo tưởng, cô ta không hề nhận ra đây vốn không phải là đường đến phòng khám. Mấy người áo đen đột nhiên xông vào cuối cùng cũng khiến Mục Kỳ San hoàn hồn lại, khiến cô ta sợ hãi.
“Cô không xứng được gọi tên của tôi.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
“Chiêu Dương, anh sao vậy? Anh bị làm sao vậy hả?” Mục Kỳ San khẩn trương hỏi.
Sở Chiêu Dương tiến lên, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô ta.
Không thể không nói, cô ta mang khuôn mặt giống y hệt như Cố Niệm, Sở Chiêu Dương thực sự không nỡ lòng ra tay, dùng thủ đoạn đối phó với người khác để đối phó với cô ta.
Nhưng chỉ vừa nghĩ tới, Cố Niệm thực sự còn không biết đang ở đâu, trong lòng anh liền trùng xuống.
Vẻ băng hàn hiện lên rõ rệt.
Sở Chiêu Dương giơ tay lên giữ lấy mặt Mục Kỳ San, đánh giá kỹ càng hai bên mặt cô ta.
“Em chính là Cố Niệm mà! Chiêu Dương, anh đang nói gì vậy? Hay là anh hiểu lầm gì em rồi?” Mục Kỳ San tội nghiệp nói nhưng trong lòng đã có một cảm giác sợ hãi trào dâng.
Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi, Sở Chiêu Dương đã nhận ra cô ta!
Sở Chiêu Dương buông mặt cô ta ra, gọi điện thoại cho Mạc Cảnh Thịnh, “Cố Niệm có ở cục cảnh sát không?”
“Không có, cô ấy vẫn chưa tới.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Có chuyện gì rồi?”
“Ừ.” Sở Chiêu Dương không nói cụ thể, bây giờ anh còn chưa biết chuyện gì, chỉ biết Cố Niệm ở trước mắt anh chỉ là đồ giả mạo.
Nhưng bây giờ, tay cô ta được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, kiên định như vậy, chân thực như vậy.
Thì ra đây là cảm giác được anh ấy nắm lấy, được anh che chở.
Mục Kỳ San kích động, không giấu được sự hưng phấn trong lòng. Bây giờ đây cô ta thực sự không hề thấy hối hận một chút nào khi lựa chọn mạo hiểm chiếm lấy thân phận của Cố Niệm. Người đàn ông băng lạnh thâm trầm như vậy lại chỉ cư xử dịu dàng với một mình cô ta. Cho dù sự ấm áp đó là do cô ta cướp từ Cố Niệm.
Ở bên Sở Chiêu Dương, dù Ngôn Luật không khiến cô ta sợ hãi, cô ta cũng không còn nhớ đến Ngôn Luật nữa.
So với Sở Chiêu Dương, Ngôn Luật chẳng là gì cả!
Mục Kỳ San ra vẻ thể hiện sự cao quý hào phóng, không để bản thân giống như một mụ nhà quê mới ra thành phố lớn. Cô ta lần đầu tiên tới bệnh viện Sở Thiên, nhưng chắc chắn Cố Niệm không phải là lần đầu tiên đến đây. Cho nên cô ta không thể biểu hiện như mình chưa tới đây bao giờ được.
Tay cô ta được Sở Chiêu Dương nắm lấy, cô ta đi cùng Sở Chiêu Dương vào bệnh viện.
Lập tức có người tiến lên cung kính nói: “Tổng giám đốc, cô Cố.”
Người đó không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, đón lấy dây kéo Cà Ri trong tay Sở Chiêu Dương, rồi đi theo sau lưng bọn họ.
Sở Chiêu Dương không nói lời nào đưa Mục Kỳ San đi vào trong thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Không có những bệnh nhân của bệnh viện Sở Thiên quấy rầy, không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện mấy người mặc đồ đen.
Mục Kỳ San vẫn chìm đắm trong sự hào nhoáng của bệnh viện Sở Thiên, ảo tưởng trong tương lai tất cả những thứ này đều sẽ thuộc về cô ta.
Sau này, cô ta chính là nữ chủ nhân của nơi đây.
Đang chìm đắm trong sự ảo tưởng, cô ta không hề nhận ra đây vốn không phải là đường đến phòng khám. Mấy người áo đen đột nhiên xông vào cuối cùng cũng khiến Mục Kỳ San hoàn hồn lại, khiến cô ta sợ hãi.