Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 279: Đời này tôi suýt nữa thì không gặp được con gái tôi nữa, vậy mà cô còn dám mặt dày đến đây nói với tôi chuyện



Mục Lam Thục tức giận hừ một tiếng: “Cô mau cút đi cho tôi, tôi nói cho cô biết, cả đời này tôi sẽ không cho hai mẹ con cô bước nửa bước vào nhà tôi!”

“Chị, chị đừng nói vậy mà...” Thôi Hân Mi vừa mở miệng đã bị Mục Lam Thục cắt ngang.

“Cút! Đừng nói là cô, cho dù Mục Định Kiệt có đến đây, nếu nó còn chưa ly hôn với cô thì cũng đừng hòng được bước chân vào nhà tôi nửa bước!” Mục Lam Thục quát.

Thôi Hân Mi cứng đờ người, bỗng nhiên không biết nói gì nữa.

Bà ta biết trước đây Mục Lam Thục không thích bà ta, nhưng Mục Lam Thục vẫn luôn đối xử tốt với người em trai Mục Định Kiệt, những chuyện có thể giúp đều cố gắng giúp.

Bà ta cũng biết lần này Mục Lam Thục chịu đồng ý cho Mục Kỳ San đến đây ở cũng là vì nể mặt Mục Định Kiệt.

“Chị…”

“Đừng gọi tôi là chị, tôi không dám.” Mục Lam Thục cắt ngang.

Nghe thấy Thôi Hân Mi gọi mình là chị, bà thực sự cảm thấy buồn nôn.

“Chị, em biết chị đang giận, chị muốn mắng em đánh em thế nào cũng được, cầu xin chị cứu Kỳ San con em đi mà.” Vẻ mặt Thôi Hân Mi đầy đau khổ nói.

“Tôi dựa vào cái gì mà phải cứu nó?” Mục Lam Thục cười lạnh một tiếng, “Nó ngồi tù là đáng đời lắm!”

“Nhưng chị là bác của con bé mà! Coi như là nể mặt Mục Định Kiệt, chị không thể để nó phải ngồi tù được!” Thôi Hân Mi sốt ruột nói.

“Khi các người hại Cố Niệm, sao không nghĩ tôi là bác của Mục Kỳ San? Sao không nể mặt Định Kiệt? Các người hãm hại người khác mà còn biết lý luận nữa cơ à!” Mục Lam Thục giận đến phát run, “Tôi nói cho cô biết, đừng có bám lấy tôi nữa. Tôi sẽ không để Mục Kỳ San được ra ngoài đâu. Nó phải ngồi tù là đáng đời!”

Thôi Hân Mi thấy quyết tâm của Mục Lam Thục, liền quỳ rạp xuống.

Bà ta quỳ xuống nền xi măng vừa cứng lại lạnh, không có bất cứ thứ gì chống đỡ, cứ thế quỳ xuống đó. Tiếng đầu gối tiếp đất kêu lên chan chát, ở bên cạnh nghe thôi cũng thấy đau, cảm giác như đầu gối đã bị đụng nát.

“Chị, em cầu xin chị, em quỳ xuống đây cầu xin chị.” Thôi Hân Mi quỳ xuống dịch lên hai bước, muốn ôm lấy chân Mục Lam Thục cầu xin.

Nhưng Mục Lam Thục phản ứng nhanh, lùi về phía sau một bước.

Đối với cách thức dai như đỉa đói này của Thôi Hân Mi, Mục Lam Thục vô cùng ác cảm.

Nhưng bây giờ dù bất cứ giá nào đi chăng nữa, thà rằng bị mất mặt ở bên ngoài bà cũng không thể để Thôi Hân Mi đặt chân vào nhà được.

Muốn gây chuyện thì gây chuyện ở đây luôn đi!

“Chị giận Kỳ San, hay là chị cứ cho nó ra ngoài, rồi chị đánh nó mắng nó thế nào cũng được. Nó chắc chắn sẽ không cãi lại, cũng không dám đánh lại. Em biết, nó đáng bị như vậy, em tuyệt đối sẽ không nói hai lời.” Thôi Hân Mi khóc lóc.

“Tôi không đánh nó, cũng không mắng nó.” Mục Lam Thục bình tĩnh nói.

Trên mặt Thôi Hân Mi vui vẻ, cho rằng cuối cùng Mục Lam Thục cũng mềm lòng.

Cho dù nói thế nào, Mục Kỳ San cũng là cháu gái của bà ta đúng không?

Nhưng ai ngờ Mục Lam Thục lại nói tiếp, “Chỉ riêng chuyện mà Mục Kỳ San con gái cô làm thì dù có chết trăm nghìn lần cũng không đủ để chuộc tội! Cô cho rằng để tôi đánh vài cái mắng vài câu là được sao! Không đâu! Nó chết cũng không có gì đáng tiếc! Nhưng tôi không thể giết chết nó để liên lụy đến bản thân tôi được! Phải để pháp luật trừng phạt nó, bắt nó ngồi tù cả đời! Cả đời này cũng không được ra ngoài đi hại người khác nữa.”

“Không được!” Thôi Hân Mi quỳ tiến lên, muốn nắm lấy Mục Lam Thục.

Mặt Mục Lam Thục căng lại, chán ghét né tránh.

Thôi Hân Mi không thể làm gì cứ khóc lóc: “Một đứa con gái sao ở trong tù được chứ? Làm sao tránh được đám người trong tù ức hiếp chứ? Hơn nữa, từng ngồi tù thì sao nó còn có tương lai nữa?”

“Khi nó bắt cóc Cố Niệm, muốn thay thế Cố Niệm thì sao cô không nghĩ đến lúc Cố Niệm sẽ bị người ta ức hiếp? Con gái của tôi đang yên đang lành, sao lại muốn thay thế nó? Khi Mục Kỳ San làm chuyện đó thì phải nghĩ đến việc gánh chịu hậu quả! Đã biết là một khi thất bại sẽ phải ngồi tù, nhưng vẫn lựa chọn làm như vậy, thì phải chuẩn bị trước về tư tưởng. Nếu không bao nhiêu chuyện tốt đẹp đã bị nó chiếm hết luôn sao?”

“Nếu thành công thì nó chiếm được thân phận của Cố Niệm, nếu thất bại thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, cô tưởng Mục Kỳ San con gái cô là thánh nữ à? Chuyện tốt trong thiên hạ đều dành cho nó hết sao?”

“Nếu như nó thành công, vậy thì Cố Niệm phải làm sao? Từ nay mất đi thân phận, để ngăn chặn Cố Niệm trở về vạch trần thân phận, liệu Mục Kỳ San sẽ đối xử thế nào với Cố Niệm? Giết nó sao?” Mục Lam Thục chất vấn.

Khóe môi Thôi Hân Mi giật giật. Quả thực bà ta vẫn chưa từng nghĩ đến việc Mục Kỳ San sẽ làm gì Cố Niệm. Nhưng khi Mục Kỳ San nhắc đến kế hoạch này, quả thực bà ta đã hy vọng Cố Niệm vĩnh viễn không thể trở về, không thể phá hoại được tiền đồ của Mục Kỳ San.

Thôi Hân Mi nói không nên lời, Mục Lam Thục cười lạnh một tiếng: “Cô cút đi ngay cho tôi, đối với hai mẹ con cô, tôi chỉ có hận thù chứ không còn tình cảm gì nữa.”

“Nhưng mà... nhưng mà chẳng phải Cố Niệm đã không sao rồi đấy thôi, người gặp chuyện là Kỳ San, nó đã bị trừng phạt rồi, cũng biết sợ, biết sai rồi.” Thôi Hân Mi nói, “Hai người, một người là bác ruột, một người là chị họ của nó, sao lại không thể bỏ qua cho nó được chứ?”

“Bốp!”

Mục Lam Thục không thể nhịn được nữa, giơ tay lên giáng một cái tát lên mặt Thôi Hân Mi.

“Cố Niệm không sao thì Mục Kỳ San không phải chịu sự trừng phạt ư? Cố Niệm không sao là bởi vì nhờ có Chiêu Dương phát hiện kịp thời, không phải vì Mục Kỳ San biết sai mà kịp thời dừng tay! Nếu không có ai phát hiện thì cả đời này tôi không gặp lại con gái mình được nữa, cô còn có mặt mũi đến đây nói điều này nữa cơ à!”

Mục Lam Thục ném xe chở thức ăn sang một bên, rồi túm lấy cổ áo Thôi Hân Mi, xách cổ bà ta đứng lên.

“Cô cút đi! Cho dù cô có nhảy từ trên lầu xuống, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Mục Kỳ San đâu. Cứ để nó sống cả đời trong tù đi! Như vậy tôi mới vơi được mối hận này! Từ lúc nó dám có ý đồ hại Cố Niệm tôi đã không còn coi nó là cháu gái nữa rồi!” Mục Lam Thục phẫn nộ nói.

“Nếu nói tôi không niệm tình thân thì cô đi nói với Mục Định Kiệt đi! Cho dù nó có không nhận người chị gái này nữa tôi cũng vẫn không bỏ qua cho Mục Kỳ San đâu!”

“Em không đi! Em không đi! Hôm nay nếu chị không đồng ý với em bỏ qua cho Kỳ San thì em sẽ không đi đâu hết!” Thôi Hân Mi nhân cơ hội nắm lấy cổ tay Mục Lam Thục đang nắm lấy cổ áo bà ta, kéo tay Mục Lam Thục đứng lên.

Hai người bây giờ quá ồn áo, hàng xóm không thể tiếp tục giả câm giả điếc. Mở cửa ra, thấy hai người đang lôi kéo nhau, vô cùng nguy hiểm.

Nhưng nhớ đến dáng vẻ gây sự vô lý lần trước của Thôi Hân Mi, người hàng xóm liền hỏi Mục Lam Thục: “Chị Mục, chị có cần giúp đỡ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.