Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 295: Vừa nãy cô cũng to gan đấy chứ?



Sở Chiêu Dương thực sự sợ Cố Niệm sẽ phải chịu thiệt thòi gì, anh rất hiểu tính Sở lão gia nên biết phải ứng đối thế nào, nhưng Cố Niệm thì không, chỉ sợ Sở lão gia sẽ dọa cô ấy sợ.

Bởi vậy, Sở Chiêu Dương đứng dậy nói: “Con cũng đi.”

Sở lão gia hầm hừ quát: “Con đi theo làm cái gì? Cứ như thể ông sẽ bắt nạt cô ta ấy, cứ ngồi ở đây đi!”

Cố Niệm nháy mắt ra hiệu cho Sở Chiêu Dương.

Sở lão gia mặc dù ăn nói hơi khó nghe, nhưng cô cảm thấy, ở trước mặt Sở lão gia còn thoải mái hơn nhiều khi đối mặt với Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan.

Một lát sau, khi Sở lão gia đã viết được một nửa, Cố Niệm mới đoán có lẽ ông định viết chữ “gia”. (家: nhà)

“Được rồi, được rồi, con ngồi đây đi.” Lão thái thái cũng nói theo, biết ý của Sở lão gia, cho nên cũng không ngăn cản.

“Trước đây sao cô lại muốn làm cảnh sát?” Sở lão gia hỏi.

“Có lẽ là vì nhiệt huyết thôi ạ, con muốn giúp đỡ mọi người.” Quan trọng nhất là bởi vì Mục Lam Thục nói ba cô Cố Lập Thành là cảnh sát, đã hy sinh vì nhiệm vụ.

Bà vội nháy mắt với Sở Chiêu Dương, để nó đừng muốn giúp lại càng thêm rối. Lão thái thái cũng muốn để Sở lão gia hỏi cho kỹ càng, bà vẫn luôn rất tin tưởng mắt nhìn người của ông.

Nhưng sau đó Mục Lam Thục nói Cố Lập Thành căn bản không phải là cảnh sát, cũng không hề hy sinh vì làm nhiệm vụ. Rốt cuộc ông đã chết như thế nào thì bà không chịu nói cho cô biết. Ngay cả việc lúc sinh thời Cố Lập Thành đã làm gì, cũng không chịu nói cho cô.

Cố Niệm mỉm cười nhỉn Sở Chiêu Dương để anh yên tâm, rồi đi theo Sở lão gia vào thư phòng.

Mới đầu Cố Niệm còn thấy hỗn loạn, cô không nghĩ nhiều, chỉ thấy buồn rầu vì người cha xưa nay vẫn luôn là tấm gương cho mình lại không giống như vậy. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô dễ dàng đoán ra được, Mục Lam Thục không chịu nói, có lẽ là bởi vì công việc của Cố Lập Thành không mấy vẻ vang...

Vào thư phòng, Sở lão gia cũng không để ý đến Cố Niệm, trải thẳng tờ giấy Tuyên Thành ra, nhìn sang nghiên mực, bởi vì lúc trước ông mới viết chữ xong, nên bên trong vẫn còn đủ mực dùng.

Ông lấy bút đang để trên giá bút xuống, chấm mực rồi viết một chữ “hòa” thật to trên giấy.

Hoặc có lẽ, không quang minh lỗi lạc như vậy, không thể làm tấm gương cho Cố Niệm. Mục Lam Thục không muốn cô thất vọng, nên mới một mực che giấu, không chịu nói ra. Mà đây cũng chỉ là suy đoán của Cố Niệm, những thứ còn lại cô không hề hay biết, nên có thể nói được gì với Sở lão gia đây?

Sau đó đặt giấy sang một bên để mực khô, rồi lại bắt đầu viết chữ ở trang tiếp theo.

Đầu tiên ông viết một nét chấm trên đầu, cứng cáp hữu lực.

Giờ cô chỉ có thể lược bỏ nguyên nhân quan trọng nhất không nói với Sở lão gia.

Chỉ mới một nét, Cố Niệm vẫn chưa nhìn ra được Sở lão gia muốn viết chữ gì.

“Có lẽ ông sẽ nghĩ là con đang cố nói cho hay, chỉ là muốn tô hồng bản thân. Nhưng con thực sự nghĩ như vậy.” Ban đầu khi cô ghi danh vào trường cảnh sát là vì cho rằng Cố Lập Thành hy sinh khi làm nhiệm vụ của người cảnh sát, nên muốn noi gương theo ba.

Nhưng sau này khi tốt nghiệp trường cảnh sát, thi được vào cục cảnh sát, dù không có tấm gương của Cố Lập Thành thì cô cũng thực sự yêu thích công việc này từ tận đáy lòng.

“Con cũng không biết tại sao, dù con chỉ đóng góp một phần sức lực nhỏ bé nhưng con vẫn thích. Cho dù là khi làm cảnh sát khu vực, giải quyết những việc vụn vặt trong khu dân cư, hay khi đã vào đội hình sự như bây giờ, giải quyết những vụ án lớn hơn. Chỉ cần giải quyết xong, con sẽ thấy vui vẻ. Giải quyết được một việc, trong lòng cũng thoải mái hơn được phần nào.”

Sở lão gia nghe Cố Niệm nói, không lập tức nói tiếp ngay, mà thuận tay viết xong chữ “gia”.

“Không sợ bị thương sao?” Sở lão gia hỏi.

“Sợ chứ ạ.” Cố Niệm thành thật trả lời, “Nếu con bị thương, mẹ con sẽ đau lòng, Chiêu Dương cũng sẽ đau lòng. Cho nên con luôn cố gắng để bảo vệ an toàn cho bản thân.”

Cố Niệm cười: “Nói thật là, Chiêu Dương cũng sợ con bị thương, cho nên anh ấy cũng dặn Mạc Cảnh Thịnh phải chiếu cố đến con, rất nhiều chuyện nguy hiểm anh ấy cũng không cho con tham gia. Con biết, cho nên con cũng nghe theo anh ấy. Không thể vì một mình bản thân con mà khiến cho những người yêu thương quan tâm con phải lo lắng được.”

“Trước đây con bất chấp sự phản đối của mẹ con thi vào trường cảnh sát, rồi làm cảnh sát. Như vậy cũng đủ ương bướng rồi.” Cố Niệm nhẹ giọng nói, “Con cũng muốn sống tốt, có thể ở bên Chiêu Dương bảo vệ anh ấy.”

“Nhưng nếu gặp phải chuyện của tổ chức R, con vẫn sẽ tham gia, con không thể đứng một bên xem được.”

Sở lão gia bỗng chợt dừng bút lại, bởi vậy mực cũng bị rớt trên giấy trắng.

Sở lão gia không thể không để tâm đến, nhướn mày nhìn cô: “Cô biết chuyện của tổ chức R?”

“Con biết người trước đây bắt cóc Chiêu Dương chính là tổ chức R. Trước khi yêu Chiêu Dương, con cũng đã từng bảo vệ anh ấy với cương vị là một người cảnh sát, khi đó, cũng là do người của tổ chức R tấn công anh ấy. Con đều biết hết.” Cố Niệm thành thực nói.

Nghe Cố Niệm nói vậy, Sở lão gia cũng không khỏi kinh ngạc, hóa ra Cố Niệm đã biết hết tất cả những chuyện Sở Chiêu Dương đã trải qua hồi bé.

“Lúc trước cô nói thích làm cảnh sát, thích phá án. Nhưng bây giờ lại vì an toàn của bản thân mà không xông pha nguy hiểm, không thấy mâu thuẫn sao?” Sở lão gia xùy nhẹ một tiếng, dường như có chút châm chọc.

Nhưng ý châm chọc không quá rõ ràng, khiến Cố Niệm cũng không nắm bắt được tâm tư của Sở lão gia.

“Đúng là trong chuyện này con rất ích kỷ, vừa muốn giữ lấy công việc, nhưng lại tham sống sợ chết.” Cố Niệm xấu hổ đỏ mặt lên, “Nhưng con cũng nghĩ rồi, sau này dù sao cũng phải sống yên ổn hơn, không để người nhà phải lo lắng nữa. Sớm muộn gì con cũng phải mang thai sinh con, không thể để đến lúc mang thai còn vẫn bất chấp sống chết xông lên phía trước được.”

“Con muốn tự tay báo thù cho Chiêu Dương. Đến khi giải quyết xong chuyện của tổ chức R rồi, con sẽ rời khỏi ngành cảnh sát, làm một công việc văn phòng bình thường, để người nhà được yên tâm, toàn tâm toàn ý lo cho gia đình.”

“Cũng tính lâu dài đấy.” Sở lão gia xùy một tiếng, “Muốn kết hôn sinh con với ai? Với Chiêu Dương sao? Cô đã từng nghĩ liệu chúng tôi có đồng ý hay không chưa?”

Cố Niệm ngừng lại, thành thực trả lời: “Thời gian nói rõ chân tình hay gì gì đó đều chỉ là lời nói suông, con nói con sẽ chứng minh cho mọi người thấy, con thực lòng thích Chiêu Dương. Có thể ông sẽ không tin, hơn một tháng trước Chiêu Dương đã nói với con để con chuẩn bị sắp xếp thời gian đến thăm ông bà.”

“Khi đó con thấy rất lo lắng, thấp thỏm không yên. Ba mẹ Chiêu Dương đã không thích con rồi, con cũng rất sợ ông bà cũng không thích con nữa. Khi gặp người lớn chắc chắn sẽ lo lắng thấp thỏm. Nhưng nói thật là ngoài lo lắng ra, đến khi đến đây rồi con lại không thấy sợ nữa.”

Cố Niệm thận trọng nhìn Sở lão gia, nói tiếp: “Bởi vì con tin Chiêu Dương. Nếu mọi người đều phản đối, chỉ cần anh ấy vẫn thích con, con sẽ kiên trì cùng anh ấy, tuyệt đối sẽ không phụ tấm chân tình của anh ấy. Anh ấy đối tốt với con, con sẽ đền đáp lại gấp bội.”

“Nhưng nếu anh ấy mệt mỏi, không muốn chịu đựng áp lực từ phía người nhà thêm nữa thì con cũng sẽ không bám lấy anh ấy. Con vẫn sẽ thích anh ấy, thậm chí không biết sau này liệu có còn thích được ai khác nữa không, nhưng con vẫn sẽ chỉ để tình cảm này ở lại trong lòng, không dây dưa với anh ấy, khiến anh ấy phải khó xử.”

“Chuyện giữa con và anh ấy sẽ trở nên ra sao đều do anh ấy quyết định. Anh ấy kiên trì, con sẽ cùng anh ấy cố gắng. Anh ấy từ bỏ, con cũng sẽ không làm anh ấy phải khó xử.”

Sở lão gia ngừng lại, vo tờ giấy ném vào thùng rác.

“Bây giờ cô đã dọn vào Lan Viên ở rồi đúng không?” Sở lão gia lại hỏi.

Người già vẫn luôn có chút bảo thủ.

Cố Niệm sợ Sở lão gia nghĩ cô tùy tiện dọn đến ở cùng đàn ông, không biết giữ lễ tiết.

Lúc này cô không còn vẻ hùng hồn khi nãy nữa, mà chỉ gật đầu chột dạ, khe khẽ nói “Dạ.”

Sở lão gia liếc mắt nhìn cô, “Tôi còn chưa nói gì, cô chột dạ cái gì? Vừa nãy còn to gan lắm cơ mà?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.