Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 296: Đúng là xứng đôi vừa lứa, giống y như nhau mà!



“Nhưng nếu anh ấy mệt mỏi, không muốn chịu đựng áp lực từ phía người nhà thêm nữa thì con cũng sẽ không bám lấy anh ấy. Con vẫn sẽ thích anh ấy, thậm chí không biết sau này liệu có còn thích được ai khác nữa không, nhưng con vẫn sẽ chỉ để tình cảm này ở lại trong lòng, không dây dưa với anh ấy, khiến anh ấy phải khó xử.”

“Chuyện giữa con và anh ấy sẽ trở nên ra sao đều do anh ấy quyết định. Anh ấy kiên trì, con sẽ cùng anh ấy cố gắng. Anh ấy từ bỏ, con cũng sẽ không làm anh ấy phải khó xử.”

“Chẳng phải là vì con sợ ông nghĩ con tùy tiện sao? Thực ra con thấy mình không hề tùy tiện.” Cố Niệm thầm thì khe khẽ.

Sở lão gia ngừng lại, vo tờ giấy ném vào thùng rác.

Sở lão gia không nhịn được khóe miệng không khỏi hơi cong lên.

“Bây giờ cô đã dọn vào Lan Viên ở rồi đúng không?” Sở lão gia lại hỏi.

Người già vẫn luôn có chút bảo thủ.

Con bé này chẳng lẽ không sợ ông sao?

Cố Niệm sợ Sở lão gia nghĩ cô tùy tiện dọn đến ở cùng đàn ông, không biết giữ lễ tiết.

Tuy hiện giờ ông không hay ra ngoài, nhưng vẫn giữ liên lạc với mấy gia đình quyền quý, cũng không thiếu đám thanh niên đi cùng người lớn trong nhà đến thăm ông bà.

Lúc này cô không còn vẻ hùng hồn khi nãy nữa, mà chỉ gật đầu chột dạ, khe khẽ nói “Dạ.”

Nhìn thấy ông ai nấy đều nơm nớp lo sợ, đến thở mạnh còn không dám. Không cần nói đến người ngoài, ngay cả Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan mấy chục năm nay khi đứng trước mặt ông đều như chuột thấy mèo đấy thôi?

Sở lão gia liếc mắt nhìn cô, “Tôi còn chưa nói gì, cô chột dạ cái gì? Vừa nãy còn to gan lắm cơ mà?”

Thực ra Sở lão gia không thích tính cách rụt rè nhút nhát như vậy. Tính cách Cố Niệm thẳng thắn hào sảng cương trực lại khiến ông thấy thích thú. Nhưng ông không muốn để cho Cố Niệm thấy, cho nên vẫn luôn cố gắng duy trì sự uy nghiêm của trưởng bối.

Sở lão gia vội vàng ép khóe môi vừa cong lên xuống, thấy Cố Niệm không phát hiện ra liền thấy yên tâm hơn.

“Được rồi, tôi cũng không nói gì cô cả, đừng có cúi đầu như thể bị tôi mắng như thế.” Sở lão gia giống như mất kiên nhẫn nói.

Nhưng giọng nói cũng hòa hoãn đi vài phần, sự phòng bị cũng bớt đi, thái độ cũng thân thiết hơn đôi chút.

Giờ Cố Niệm còn đang lo lắng, nên không nhận ra rõ ràng sự chuyển biến đó.

Cố Niệm mơ hồ cảm nhận được điều gì nhưng lại không dám khẳng định, nghĩ rằng bản thân nghe nhầm.

Cho nên, cô vẫn không dám thả lỏng ra.

Sở lão gia bỏ bút vào ống, ông không bận tâm thêm nữa mà xếp hai chữ vừa viết lúc trước lại cạnh nhau, thành “gia hòa” (gia đình hòa thuận).

“Cô xem tôi viết thế nào?” Sở lão gia hỏi, vẻ mặt mong chờ.

Bình thường Sở Chiêu Dương là người không biết nói lời ngọt ngào để người lớn vui vẻ, dù có được hỏi, Sở Chiêu Dương cũng chỉ lãnh đạm nói một câu: “Đẹp ạ.”

Nhưng nghe có vẻ không giống như thực sự tán dương. Cố Niệm trông có vẻ hiểu chuyện hơn Sở Chiêu Dương, dù thế nào cũng sẽ nói dễ nghe hơn Sở Chiêu Dương! Tuy nhiên Sở lão gia cảm thấy, dù là ai cũng sẽ biết nói lời dễ nghe hơn Sở Chiêu Dương.

Sở lão gia không khỏi mong chờ nhìn Cố Niệm, Cố Niệm nuốt nước bọt, thành thật trả lời: “Con không hiểu lắm về tranh chữ, nhưng con thấy ông viết đẹp lắm ạ!”

Trên thực tế, Cố Niệm cảm thấy, tranh chữ này cũng na ná như những bức tranh chữ treo trên tường, dù sao thì cô cũng không nhìn ra được có gì khác biệt không.

Trong mắt cô, chúng đều như nhau cả.

Sở lão gia nghẹn lời, lòng thầm nghĩ Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đúng là xứng đôi vừa lứa, giống y như nhau mà.

Sao lại không biết nói cho dễ nghe một chút chứ?

Thật quá thành thật!

Sở lão gia hừ hừ hai tiếng, rồi treo tranh chữ sang một bên.

Liếc nhìn đồng hồ cổ trên tường rồi nói: “Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, ra ngoài thôi.”

Cố Niệm lại lật đật đi theo sau Sở lão gia ra ngoài thư phòng. Về phòng khách, cô lập tức bắt gặp ánh mắt của Sở Chiêu Dương. Cố Niệm cười với Sở Chiêu Dương, ra hiệu cho anh biết Sở lão gia không hề làm khó cô.

Bây giờ nghĩ lại những lời Sở lão gia hỏi cô khi nãy, thực ra cũng đều là để đánh giá con người cô. Sở lão gia chỉ là vì Sở Chiêu Dương mà thôi. Tuy thoạt nhìn có vẻ như tính khí ông không được tốt cho lắm, thường xuyên nổi giận với Sở Chiêu Dương. Nhưng trong lòng, Sở lão gia lại rất tốt với Sở Chiêu Dương, chuyện gì đều suy nghĩ cho anh, cẩn thận tỉ mị.

Nghĩ đến tấm lòng của Sở lão gia đối với Sở Chiêu Dương, Cố Niệm đều không ngần ngại thái độ của Sở lão gia đối với cô nữa.

“Ra đúng lúc lắm, thím Cao đang bày cơm canh ra bàn rồi.” Lão thái thái nói, rồi đứng lên chủ động kéo tay Cố Niệm, “Đi thôi con, chúng ta đi ăn cơm.”

Cố Niệm nhìn trên bàn, không phải tất cả đều là đồ ăn Sở Chiêu Dương thích ăn.

“Thím Cao biết con là người ở Ngu Thành nên chuẩn bị một vài món ăn địa phương.” Lão thái thái giải thích.

“Cũng không biết làm có chuẩn vị không, có hợp khẩu vị cô Cố không nữa.” Thím Cao tươi cười nói.

“Con dễ ăn lắm ạ, đồ gì cũng ăn được hết ạ.” Cố Niệm cười nói, “Cảm ơn thím Cao.”

Thím Cao vui vẻ gật đầu, đây là những chuyện bà nên làm, nhưng khi nhận được sự cảm ơn chân thành từ Cố Niệm bà vẫn thấy rất vui vẻ.

Lão thái thái cũng vui vẻ, Cố Niệm biết cảm ơn thím Cao một cách chân thành, tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thái độ lễ phép như vậy lại khiến bà thấy rất vui lòng.

Mọi người ngồi xuống, Sở lão gia và lão thái thái động đũa trước, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương mới bắt đầu ăn.

Cố Niệm nếm thử đồ ăn thím Cao chuẩn bị cho cô, liên tục khen không ngớt lời.

Lão thái thái cười hỏi: “Bình thường Chiêu Dương bận rộn công việc có ăn cơm đúng giờ không con?”

“Có cô ấy quan tâm, nên con luôn ăn cơm đúng giờ.” Sở Chiêu Dương nói, “Cho dù con có đi công tác, cô ây cũng căn dặn con, dù có bận rộn đến đâu, cho dù không ăn ngon miệng được như ở nhà nhưng cũng phải ăn. Còn dặn dò trợ lý Hà để ý tới con, nếu con không nghe lời thì nói cho cô ấy biết.”

Lần nào đi công tác cũng như vậy. Cố Niệm hoàn toàn coi anh như đứa trẻ. Nhưng Sở Chiêu Dương lại rất vui vẻ, không hề cảm thấy phiền hà. Không cần Hà Hạo Nhiên nhắc nhở, anh cũng ăn cơm đúng giờ.

Tận dụng khoảng thời gian rảnh khi làm việc, cho dù là uống một ly cà phê, ăn một miếng sandwich, nhưng cũng đều ăn cơm đúng giờ.

Có người coi trọng mình đến vậy, Sở Chiêu Dương nghĩ, hành vi đó không gọi là quản thúc, mà là quan tâm đến anh. Trong lòng anh thấy vô cùng ấm áp, tự nhiên cũng không muốn phụ lại tấm lòng của Cố Niệm.

Thực sự đây là lần đầu tiên lão thái thái thấy Sở Chiêu Dương chủ động nói nhiều như thế, vừa mừng vừa sợ.

Bà không khỏi nhìn Cố Niệm.

Là Cố Niệm đã thay đổi Sở Chiêu Dương sao?

Ngoại trừ Cố Niệm, bà cũng không nghĩ ra được ai khác.

Sở Chiêu Dương nói nhiều hơn, cũng nhiều cảm xúc hơn, dường như có vẻ gần gũi, dễ hòa hợp với mọi người hơn.

Lão thái thái liên tục gật đầu với Cố Niệm: “Bình thường có con ở bên trông chừng thì bà yên tâm rồi. Thằng bé này bình thường lãnh đạm lắm, không để chuyện gì trong lòng cả. Ngay cả khi ở thành phố B, nhiều khi nó làm việc đến quên cả nghỉ ngơi. Vốn dĩ dạ dày nó đã không tốt, lại còn không chịu ăn cơm tử tế nữa. Trước đây nó phải điều dưỡng rất lâu mới khỏe lên, sau đó đi làm việc mấy năm rồi đâu lại vào đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.