Nếu như Sở Chiêu Dương không cứu được Cố Niệm về, Cố Niệm sợ là cả đời cũng không về được rồi!
Thôi Hân Mi nói thì nhẹ nhàng, Cố Niệm mạng cũng suýt nữa bị Mục Kỳ San hại, còn nghĩ để Mục Kỳ San đơn giản nói một câu xin lỗi đầu môi, là giải quyết được rồi sao?
Nhưng, Mục Kỳ San nói thế nào thì cũng là con gái duy nhất của ông. Đột nhiên nó lại chết như vậy, lúc này Mục Định Kiệt cũng không nỡ nói gì thêm.
Chỉ có thể chỉ tay vào Thôi Hân Mi “bà” mấy tiếng, mặt căng đỏ lên, vế sau không nói ra được.
“Tôi còn từng đi xin Sở Chiêu Dương, ngay dưới toà nhà công ty của nó, nhưng nó lại không chịu lộ mặt, trơ mắt nhìn Kỳ San chịu khổ ở trong tù. Kỳ San chính là bọn họ hại chết!” Thôi Hân Mi tức giận chỉ ba người Cố Niệm.
“Nếu như không phải là bọn họ, Kỳ San sẽ không ngồi tù, nếu như không ở trong tù, Kỳ San sẽ không chết!”
Mục Lam Thục nhấp môi, có một bụng lời có thể phản bác. Nếu như không phải là Mục Kỳ San phạm tội trước, làm sao nó phải ngồi tù? Chẳng lẽ, phạm tội rồi, không nên ngồi tù, không nên bị trừng phạt sao? Nhưng bây giờ, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Mục Định Kiệt, nghĩ đến Mục Kỳ San đã chết rồi. Những lời phản bác này, dù cho có lý, bà cũng không nói ra được.
“Bốp!”
Một tiếng vang lên, tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngay cả tiếng khóc của Thôi Hân Mi cũng ngừng lại, bên trong phòng yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Cố Niệm kinh ngạc nhìn Mục Định Kiệt đứng lên.
Bàn tay giơ lên của ông ta còn chưa hạ xuống, mặt Thôi Hân Mi bị ông ta tát lệch sang một bên, trên gương mặt mang dấu tay đỏ tươi nhức mắt.
Mục Định Kiệt tức giận phát run, ánh mắt dường như có thể phun ra lửa.
Cố Niệm tuy qua lại với nhà họ không nhiều, chỉ có nghỉ Tết hằng năm mới về Ngu Thành. Nhưng nhiều năm như vậy, trong ấn tượng của cô, Mục Định Kiệt chưa bao giờ động tay với Thôi Hân Mi. Không biết là vì không chấp Thôi Hân Mi hay là không dám.
Nhưng Mục Lam Thục trong lúc nói chuyện với Mục lão thái thái, bà cũng biết, Mục Định Kiệt bình thường rất nghe lời Thôi Hân Mi, bảo sao nghe vậy, từ trước đến nay chưa từng nổi giận với Thôi Hân Mi. Chỉ thỉnh thoảng Thôi Hân Mi quả thực quá đáng quá, ông ta mới lên tiếng nói một chút.
Phần lớn thời gian, ông ta đều bấm bụng chịu, rất nhường nhịn Thôi Hân Mi.
“Ông đánh tôi!” Thôi Hân Mi rít lên.
Mục Định Kiệt đỏ mắt, đường đường là đàn ông, lúc này nước mắt lại lượn vòng trong hốc mắt.
“Tôi không chỉ đánh bà, tôi còn muốn ly hôn với bà!” Mắt Mục Định Kiệt đỏ ngầu, con ngươi vừa nóng vừa đau.
Nước mắt tích trữ trong mắt thiêu đốt nóng cháy.
“Nhiều năm như vậy, tôi tự trách mình không có bản lĩnh, khiến bà theo tôi phải chịu khổ. Nhìn người bên cạnh đều được sống cuộc sống tốt đẹp, còn nhà ta thì vẫn thế, bà mặc dù luôn oán trách, nhưng vẫn luôn cùng tôi chịu khổ. Trong lòng tôi áy náy, cho nên bất luận bà làm gì, nói gì, tôi đều không nói gì cả. Ai bảo tôi không có bản lĩnh, chẳng lẽ còn không để cho bà trút ra hay sao?”
“Bà luôn nhòm ngó tiền của bố mẹ tôi, tiền lương của tôi bà đều nắm hết trong tay, bố bị bệnh nằm viện, bà cũng không chịu lấy ra một xu nào, cũng không đi chăm sóc ông ấy. Tôi mặc dù không vui, nhưng cũng không nói bà. Có gì ghê gớm chứ, thân làm con trai như tôi, làm nhiều một chút cũng chẳng sao.”
Mục Lam Thục nghe thấy Mục Định Kiệt nhắc tới những chuyện Thôi Hân Mi đã làm kia, cũng đỏ mắt lên. Vì em trai, bà luôn nhường nhịn Thôi Hân Mi.
“Nhưng tôi hồ đồ rồi! Tôi lại quên mất, hành động này của tôi, đối với con gái cũng sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn!” Ông ta không nói làm gì, một người trưởng thành như ông ta, tam quan đều đã thành hình, không dễ dàng thay đổi.
Nhưng Mục Kỳ San thì khác, một đứa bé nhỏ xíu vừa mới sinh ra, từ từ lớn lên, giống như tờ giấy trắng.
Còn không phải là Thôi Hân Mi nói gì, Mục Kỳ San nghe cái đó sao?
Lâu ngày, Mục Kỳ San đã bị Thôi Hân Mi ảnh hưởng sâu sắc.
Thôi Hân Mi thì dạy được cái gì tốt cho Mục Kỳ San chứ?
Kết quả con gái ham mê hư vinh y như Thôi Hân Mi, ánh mắt thiển cận, ích kỷ, còn thích tham lời. Chỉ là, Thôi Hân Mi tham là thứ nhỏ, nhưng Mục Kỳ San hậu sinh khả uý, là tham thứ lớn. Giống nhau ở chỗ, hai mẹ con lại đều ra tay với người trong nhà.
Thôi Hân Mi tham của ông bà Mục gia, mà Mục Kỳ San thì tham của Cố Niệm.
Nhưng Mục Kỳ San là con gái duy nhất của ông ta, chết đột ngột trong tù như vậy, ngay cả mặt cũng không gặp được, ông ta chẳng lẽ không đau lòng, không thống khổ sao?
Đó là con gái duy nhất của ông ta!
Mục Định Kiệt đau đến sắp không thở nổi, lúc đầu biết được tin tức này, ông ta trực tiếp ngồi xuống, khóc đến không kiềm chế được.
Nhưng, ông ta lại không thể trách chị và cháu gái của mình. Hai người họ là bị Mục Kỳ San tính kế trước. Mục Kỳ San chịu sự trừng phạt của pháp luật, cũng không phải là Mục Lam Thục và Cố Niệm ra tay.
Người duy nhất bây giờ ông ta có thể trách, chính là bản thân mình, chính là Thôi Hân Mi.
Nếu nói ai làm hỏng Mục Kỳ San, thật ra thì chính là người làm cha mẹ bọn họ!
Thôi Hân Mi dạy hư Mục Kỳ San, tự làm tự chịu.
Mà ông ta biết rất rõ Thôi Hân Mi là như thế nào, nhưng vẫn không dạy dỗ tốt con gái mình.
“Kỳ San bây giờ như thế, đều là tại bà! Nếu không phải bà dạy hư nó, để nó chịu nhiều ảnh hưởng không tốt như vậy, làm sao lại đi tới bước đường này?” Mục Định Kiệt chỉ Thôi Hân Mi, ngón tay không ngừng run rẩy.
“Bà ở trong nhà, không hiếu thuận với bố mẹ, gây xích mích khắp nơi, vụng trộm cùng người nhà mẹ đẻ mắng bố mẹ tôi, bà tưởng tôi không biết sao? Tôi đối với bố mẹ bà, không hề có chút bất hiếu nào. Bố mẹ tôi cũng không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với bà, ngược lại là bà, luôn khiến cho bọn họ đau lòng buồn bã!”
“Bây giờ Kỳ San xảy ra chuyện, bà còn có mặt mũi trách chị tôi với Cố Niệm? Ban đầu, có phải là bà cứ khăng khăng gọi Kỳ San tới đây không? Nếu như nó không đến thành phố B, cho dù nó ham mê hư vinh, nhưng ở Ngu Thành nhỏ bé, nó cũng không gây ra chuyện gì cả! Là tôi không tốt, là tôi dung túng các người, không kịp thời quản lý.”
“Mục Định Kiệt! Ông có phải là đàn ông hay không! Con gái ông chết rồi! Con gái duy nhất của tôi lại chết thảm như vậy! Chị gái với cháu gái của ông lại khoanh tay đứng nhìn, không chịu cứu nó. Bọn họ chính là tòng phạm hại chết Kỳ San!” Thôi Hân Mi một tay che chỗ mặt vừa bị tát, run cầm cập đứng lên.