Bà ta không tin Mục Định Kiệt sẽ ly hôn, nghĩ Mục Định Kiệt chỉ đang doạ nạt mà thôi.
“Người thật sự hại chết Kỳ San chính là bà!” Mục Định Kiệt phẫn nộ nói, “Bà đến bây giờ còn không cảm thấy bản thân mình sai, đẩy trách nhiệm lên người người khác! Tôi nói cho bà biết, Thôi Hân Mi, tôi không sống nổi như thế này nữa rồi! Trước kia là vì con gái, tôi chịu đựng bà. Bây giờ ngay cả... ngay cả con gái cũng mất rồi!"
Nói đến đây, Mục Định Kiệt rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc.
Giọng nói không lớn, nhưng như một chậu nước đá dội lên đầu Thôi Hân Mi và Mục Định Kiệt đang tranh cãi.
Hai người theo bản năng im lặng, đồng loạt quay đầu nhìn Sở Chiêu Dương.
“Như thế nào đi nữa, người cũng đã chết rồi, cứ lấy chuyện người chết ra nói, còn ra cái gì?” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
Biểu tình châm biếm xuất hiện trên mặt anh, vô cùng nồng nặc.
Mục Định Kiệt xấu hổ cúi đầu, siết chặt hai nắm đấm.
Thôi Hân Mi đột nhiên bi thương gào lên, giống như bị điên: “Các người đền mạng con gái cho tôi!”
Sở Chiêu Dương nhướn mày, không để ý đến Thôi Hân Mi, mà là nói với Mục Định Kiệt, “Mẹ con hai người bọn họ ở đây làm khó bác gái và Cố Niệm quá nhiều. Ông Mục, ông nếu như vẫn còn là một người đàn ông, thì hãy quản cho tốt bà ấy. Ngày nào còn chưa ly hôn, bà ấy vẫn là trách nhiệm của ông. Đừng để bà ấy ở đây, kêu to gọi nhỏ trước mặt chị và cháu gái của ông nữa.”
Ý của Sở Chiêu Dương rất rõ ràng, cả nhà bọn họ nợ hai mẹ con Cố Niệm quá nhiều rồi. Dù cho Mục Kỳ San đã chết nhưng cũng không phải là trách nhiệm của Mục Lam Thục và Cố Niệm, đừng đây ồn ào cũng vô ích.
Sở Chiêu Dương trực tiếp xa lạ gọi ông ta là "ông", thật sự là tận đáy lòng coi thường Mục Định Kiệt. Cho dù ông ta là cậu của Cố Niệm. Thân là một người đàn ông, ngay cả vợ và con gái mình cũng không quản được, dạy dỗ không tốt, mặc cho Thôi Hân Mi ở đây kêu gào với Mục Lam Thục.
Ông ta không phải không quản được, chỉ là ghét phiền phức không muốn quản mà thôi. Nếu như ông ta quản được, Mục Kỳ San cũng sẽ không đi tới bước đường ngày hôm nay.
Mục Định Kiệt tự hỏi tuy không có bản lĩnh nhưng cũng không phải là người không phân biệt được đúng sai. Đối với cái chết của Mục Kỳ San, ông ta hận ông ta oán, nhưng lại không tìm được mục tiêu có thể phát tiết ra. Quay đầu lại cũng không trách được ai, cũng sẽ không ở đây vu vạ cái chết của Mục Kỳ San lên người Mục Lam Thục và Cố Niệm.
Mục Định Kiệt nặng nề gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Mục Định Kiệt nhìn Mục Lam Thục: “Chị, chị yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa, Thôi Hân Mi sẽ không còn là người nhà chúng ta nữa.”
Thôi Hân Mi quên cả gào, ngơ ngẩn nhìn Mục Định Kiệt. Môi bà ta run rẩy, nhìn thấy Mục Định Kiệt mặt đầy kiên định.
Ông ta... Ông ta nghiêm túc sao?
Không phải doạ nạt bà ta?
“Chờ nhận di thể của Kỳ San về, làm xong hậu sự ở Ngu Thành, chúng ta sẽ ly dị.” Mục Định Kiệt lạnh giọng nói, đôi mắt đỏ ngầu.
Thôi Hân Mi ngoài mạnh trong yếu, kiên trì nói: “Mục Định Kiệt, ông bớt doạ người đi!”
Thường ngày, bà ta được Mục Định Kiệt nhường quen rồi, bà ta ở nhà nói một không hai, tính tình tai ngược. Bình thường chỉ cần gằn giọng quát mấy câu, Mục Định Kiệt sẽ nhận thua trước. Nhưng lần này không như thế nữa, Mục Định Kiệt không tức giận, ông ta đã không còn sức để tức giận nữa.
Ông ta bình tĩnh nói: “Không phải dọa người, trước kia, tôi cảm thấy chúng ta là một nhà, không thể tan rã. Nhưng bây giờ, Kỳ San cũng đã mất rồi. Nó xảy ra chuyện, tôi không thể đẩy tất cả trách nhiệm lên người bà. Không dạy dỗ tốt con gái, tôi cũng có sai. Nhưng tôi tuyệt đối không thể sống tiếp với bà nữa. Nhìn thấy bà, tôi sẽ nghĩ đến Kỳ San, nghĩ đến con gái đang yên ổn bị bà dạy sai lệch, nghĩ đến cái chết thảm của nó.”
Mục Định Kiệt nặng nề nói ra một hơi: “Tôi thật sự định ly hôn với bà. Dù sao, bà cũng cảm thấy tôi không có bản lĩnh, bớt cho bà lại bị tôi liên lụy.”
Không có bà ta khiến cho bố mẹ tức giận, cuộc sống của bố mẹ có lẽ sẽ thoải mái hơn chút. Bấy lâu nay, bố mẹ, chị, tất cả đều bởi vì ông mà nhường nhịn chịu đựng Thôi Hân Mi, ông biết.
“Tôi bất hiếu, để bố mẹ và chị chịu đựng bà nhiều năm như vậy, trong khi đó tôi lại luôn yên tâm thoải mái nhìn bọn họ nuốt ủy khuất vào bụng, trừ kêu bọn họ chịu đựng, cái gì cũng không làm được.”
“Mục Định Kiệt! Ông là đồ vô lương tâm! Con gái chết rồi, ông nghĩ tôi không buồn sao, không đau khổ sao? Ông bỏ mặc ly hôn với tôi rồi, bảo tôi một mình phải làm thế nào?” Thôi Hân Mi nắm lấy cánh tay Mục Định Kiệt, dùng sức mà lắc.
Nhà mẹ đẻ bà ta không giống Mục gia. Mục gia mặc dù chỉ có hai chị em Mục Lam Thục và Mục Định Kiệt, nhưng Mục Lam Thục thân là chị, rất bao dung Mục Định Kiệt, bao dung ông ta, giúp đỡ ông ta. Ngay cả ông bà Mục gia cũng lo nghĩ khắp nơi cho Mục Định Kiệt, giúp đỡ ông ta.
Nhưng Thôi gia thì sao, anh chị em vô cùng ầm ĩ, hai người em trai bên dưới nhìn chằm chằm vào nhà cửa của cha mẹ, nhà chị gái còn khó khăn hơn bọn họ, đừng nói gì mà giúp đỡ. Mẹ cũng không biết nghĩ như thế nào, suốt ngày gây xích mích quan hệ anh chị em trong nhà, nói với đứa này là đứa kia bất hiếu thế nào. Lúc trong nhà bọn họ thật sự gặp khó khăn, cha mẹ ngược lại đã than nghèo trước, nói không có tiền giúp bọn họ.
Lúc này, Thôi Hân Mi ngược lại mới nghĩ đến ông bà Mục gia tốt thế nào.
Vừa nghĩ tới ngộ nhỡ thật sự ly hôn với Mục Định Kiệt rồi, bà ta sẽ không có chỗ nào mà đi cả. Nhà mẹ đẻ nhất định sẽ không giúp bà ta. Ông bà nhà Thôi gia cũng sẽ không cho bà ta về nhà ở.
“Bà không phải cả ngày nhắc tới người nhà mẹ đẻ bà tốt thế nào sao? Về nhà mẹ đẻ là được.” Mục Định Kiệt quyết tâm.
“Tôi không ly hôn! Chúng ta mấy chục năm làm vợ chồng, ông chưa từng cho tôi một ngày tốt đẹp nào cả, bây giờ còn muốn ly hôn với tôi?” Thôi Hân Mi cao giọng nói to, “Không có ai không có lương tâm như ông cả!”
“Đúng thế, cho nên, tôi cũng sẽ không ngăn bà sống cuộc sống tốt đẹp nữa.” Mục Định Kiệt châm biếm nói, “Bà không phải có bản lĩnh sao? Bà tự mình đi làm chuyện lớn đi.”
Thôi Hân Mi thật sự hoảng rồi, vội nói với Mục Lam Thục, “Chị! Chị! Chị nói gì đi chứ! Chị nói gì với ông ấy đi! Em không ly hôn! Em không muốn ly hôn!”