Cô vùi đầu ăn, không khỏi lo lắng tướng ăn của mình có khó coi hay không. Ở trước mặt Sở Chiêu Dương, cho dù cô không làm được tao nhã cũng ít nhất phải không khó nhìn mới được. Cứ như vậy, tốc độ không tự chủ được mà chậm lại.
Kết quả, Sở Chiêu Dương càng có nhiều thời gian hơn nhìn cô, cô liền ăn càng chậm hơn, thành một vòng luẩn quẩn.
Cố Niệm đang định miễn cưỡng nói anh, lúc này, điện thoại đặt trên mặt bàn của Sở Chiêu Dương liên tiếp vang lên tiếng thông báo có tin nhắn Wechat mới.
Cố Niệm vội vàng nói: “Ai gửi tin nhắn kìa, anh đọc đi.”
Bạn trên Wechat của Sở Chiêu Dương không nhiều, lác đác có mấy người và cũng chính là đám người Hàn Trác Lệ.
Sở Chiêu Dương cười khẽ một tiếng, để Cố Niệm biết, anh đã sớm nhìn thấu cô rồi.
Lúc thấy Sở Chiêu Dương thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại di động lên, Cố Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy Sở Chiêu Dương đọc tin nhắn, nhướn nhướn mày, ngẩng đầu nói với Cố Niệm: “Bọn Thừa Chi muốn ngày mai ăn nướng ngoài trời, hỏi chúng ta có muốn đi không.”
“Ở đâu thế?” Cố Niệm hỏi, cảm thấy rất có hứng.
“Tề Lâm năm ngoái không phải mới mở một khách sạn nghỉ dưỡng 7 sao sao?” Sở Chiêu Dương nói, “Đặt trước ở đó một ngôi biệt thự, phía sau có hồ bơi, nướng thịt ngay bên cạnh hồ bơi.”
Thời tiết bây giờ mặc dù ấm rồi nhưng vẫn chưa đến mức bơi lội bên ngoài được, cho nên mục đích chủ yếu vẫn là nướng thịt.
“Được.” Cố Niệm vui vẻ gật đầu, “Dù sao ngày mai cũng không có việc gì.”
Sở Chiêu Dương liền trả lời, bọn họ cũng sẽ đi.
Lúc Cố Niệm ăn không cảm thấy gì, ăn xong rồi mới thấy có chút no căng. Mì tuy không nhiều nhưng cô uống hết canh rồi. Kết quả là một bụng nước, căng lên. Cô đành ở phòng khách xem tivi với Sở Chiêu Dương, tiêu hóa một chút mới trở về phòng ngủ.
***
Ngày hôm sau, Cố Niệm sáng sớm đã tỉnh dậy. Sắp đi nướng thịt, Cố Niệm rất hưng phấn. Sở Chiêu Dương ngủ say bên cạnh, cánh tay còn khoác lên ngang eo cô. Cố Niệm nhìn thời gian, cảm thấy nên dậy rồi. Cô nhìn Sở Chiêu Dương, đảo đảo tròng mắt, giơ tay nhéo lấy mũi anh.
Cố Niệm không khỏi oán thầm, một người đàn ông, lông mi sao lại dài như vậy.
“Mới 8 giờ.” Sở Chiêu Dương nhìn thời gian, anh đang ngái ngủ, xoay mình một cái, ôm Cố Niệm vào lòng.
“Mau dậy đi, đợi ra được ngoài cũng phải hơn chín giờ rồi.” Cố Niệm nhắc nhở.
Sở Chiêu Dương lộ ra nghi ngờ ngắn ngủi, ra ngoài gì?
Cố Niệm dùng hai tay ép má anh, xoa mấy cái: “Đã hẹn với hội Hàn Trác Lệ rồi, hôm nay đến khách sạn của Tề Lâm nướng thịt, anh quên rồi à?”
Sở Chiêu Dương từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới gật đầu: “A, nhớ ra rồi.”
Nói xong, anh lại đặt cả trọng lượng người mình đè lên người Cố Niệm, mặt vùi vào gáy và tóc cô, ngửi mùi thơm trên người cô.
Cổ Cố Niệm bị hơi thở của anh cọ qua làm ngứa, không khỏi rụt cổ lại cười: “Mau dậy đi, đừng nghịch nữa.”
“Đừng động, đang tỉnh ngủ.” Sở Chiêu Dương nói, giọng chôn trong tóc cô, nghe có chút rầu rĩ.
Cố Niệm: “...”
Thế này thì tỉnh ngủ gì chứ!
Sở Chiêu Dương giải thích: “Ngửi mùi thơm trên người em là tỉnh ngủ rồi.”
Cố Niệm: “...”
Nói lung tung gì thế!
Tuy nhiên cô vẫn để cho Sở Chiêu Dương dựa vào người cô một lát, lúc này mới dậy.
Hai người thu dọn một chút, lúc đi ra thím Dư đã tới rồi.
Thấy hai người bọn họ, thím Dư kinh ngạc nói: “Hôm nay dậy sớm vậy?”
Cố Niệm cũng có chút ngượng ngùng, nghĩ đến hai người cuối tuần nếu như không có việc gì thì sẽ ngủ nướng đến lúc trời đất tối mịt.
“Lát nữa phải đi ra ngoài.” Cố Niệm ngượng ngùng giải thích.
“A, vậy để tôi đi làm bữa sáng, rất nhanh thôi.” Thím Dư nói rồi nhanh chóng đến nhà bếp chuẩn bị sandwich kẹp trứng xúc xích và cà phê, phối thêm salad rau cải. Đơn giản lại có thể bổ sung được cái gì cần bổ sung.
Lúc ra khỏi nhà đã là chín rưỡi.
10 giờ 50 phút, hai người tới khách sạn Tề Lâm.
Chiếc SUV dừng ở cửa liền có người phục vụ đến mở cửa xe ra, đón bọn họ xuống.
Sở Chiêu Dương giao chìa khóa cho người phục vụ, để anh ta đi đỗ xe.
Anh dẫn Cố Niệm vào trong.
Tổng giám đốc của khách sạn Tề Lâm đích thân ở đây đón, hôm qua nhận được điện thoại của Tề Thừa Chi, nói là dẫn người nhà và bạn bè đến đây nghỉ dưỡng, ông ta liền lập tức căng thẳng thần kinh mà chuẩn bị. Sáng sớm hôm nay liền chờ ở cửa.
Đám người Tề Thừa Chi đi riêng rẽ, cho nên tổng giám đốc luôn ở đây, cách một lúc lại đón một người vào.
Sau khi Sở Chiêu Dương và Cố Niệm vào, tổng giám đốc lập tức đi tới: “Sở thiếu, cô Cố.”
Sở Chiêu Dương gật gật đầu với anh ta, bởi vì Sở Chiêu Dương và Cố Niệm là người cuối cùng đến, giám đốc liền đích thân dẫn bọn họ qua, nói: “Mời đi bên này.”
Từ tòa nhà chọc trời đi ra, bên ngoài đã có xe của khách sạn đang chờ. Tổng giám đốc mở cửa xe để hai người ngồi vào. Xe con từ từ đi, chỉ một lát liền dừng lại phía trước một ngôi biệt thự.
Cố Niệm dọc đường nhìn thấy, biệt thự xây không dày đặc, xung quanh cây cối rậm rạp xanh tươi, tính riêng tư rất cao.
Khách đến đây không cần lo lắng lúc ra vào còn nhìn thấy khách của biệt thự bên cạnh, đương nhiên cũng không cần lo lắng bị người nhìn thấy.
Xuống xe, tài xế ấn chuông cửa, lập tức có quản gia tới mở.
Họ đi vào vừa vặn nhìn thấy Hàn Trác Lệ và Ngụy Chi Khiêm mỗi người xách một thùng bia.
Thấy hai người bọn họ, Hàn Trác Lệ lập tức cười: “Hai người cuối cùng cũng đến rồi, mau lên mau lên.”