Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 324: Có lẽ người ngốc có phúc của người ngốc



Thấy thế chị Viện hết cách, ngón tay chỉ chỉ vào trán của cô ta: “Em đó, thật thà quá, cơ hội tốt như thế cũng không biết nắm bắt.”

“Nắm bắt gì thế chị?” Mạnh Tư Liên ngẩng đầu, dáng vẻ ngây thơ vô tội.

Chị Viện lắc đầu thở dài: “Haiz, chị phải nói sao với em đây. Nếu đã có cơ hội này thì phải kết giao thật tốt với cô Cố, không lẽ cả đời này em định làm một nhân viên phục vụ mãi sao?”

Mạnh Tư Liên cười ngây ngốc: “Em cảm thấy chẳng có gì là không tốt cả.”

“Con bé ngốc này.” Chị Viện cười, khoác tay Mạnh Tư Liên, “Bỏ đi, có lẽ người ngốc có phúc của người ngốc.”

Mạnh Tư Liên không rõ đang nghĩ gì mỉm cười, trong lòng thỏa mãn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cô là một cô gái ngốc không chút tâm cơ, thật tốt.

Cố Niệm và Sở Chiêu Dương chắc cũng cảm thấy như thế.

***

Cố Niệm và Sở Chiêu Dương về đến nhà, Sở Chiêu Dương nhận một cuộc điện thoại xong liền vào phòng sách.

Cố Niệm nhanh chóng đi tắm rửa, thoải mái dễ chịu vùi mình vào chăn.

Chẳng bao lâu sau, Sở Chiêu Dương đã trở lại, vào phòng tắm rửa, thu dọn cho mình xong, liền mang cả người tràn ngập mùi sữa tắm trở vào.

Sữa tắm dầu gội mà anh dùng đều là hương bạc hà.

Anh ấy thích hương bạc hà đến thế sao?

Nhưng, cô cũng rất thích.

Hương thơm mát mẻ, ngửi thấy tâm trạng liền thoải mái.

Ánh mắt từ trên điện thoại chuyển sang đôi tay đang kéo góc chăn của Sở Chiêu Dương. Ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, một người đàn ông mà màu móng tay lại phiếm hồng rất xinh đẹp, sáng lấp lánh. Mỗi ngón tay đều như vầng trăng non hồng hồng, nhìn có vẻ rất khỏe mạnh. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, chỉnh tề, ngay ngắn, rất sạch sẽ.

Bất giác, Cố Niệm liền nhớ đến dáng vẻ của Sở Chiêu Dương ngồi trên bàn đánh bài. Cô không kịp thấy mấy ngón tay anh thao tác như thế nào, xấp bài dày cộm lại giống như được dán lên tay anh vậy, nghe theo sự bài trí của ngón tay anh, không một lần rơi ra ngoài.

Cố Niệm không tự chủ được liền nắm lấy bàn tay Sở Chiêu Dương, tỉ mỉ nghiên cứu, không lẽ tay anh ấy từ khi sinh ra đã không giống với tay cô sao?

Lòng bàn tay cô mềm mại tinh tế, dán lên bàn tay của Sở Chiêu Dương, giống như lông vũ bị dính chút nước vậy. Sở Chiêu Dương bị ngón tay cô cầm lấy mà trong lòng ngứa ngáy, đột nhiên anh siết chặt ngón tay cô. Sau đó, xoay người liền ôm chặt cô vào lòng.

Anh vừa cúi đầu liền nhìn thấy gương mặt nhỏ trắng hồng của cô, giống như một cô bé bướng bỉnh vậy, khiến người ta vừa yêu vừa không biết phải làm thế nào. Lúc này nhìn thấy cô chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt vô tội nhìn anh, ngọn lửa trong người Sở Chiêu Dương càng bùng cháy mãnh liệt, phía dưới cờ trống cũng đã sẵn sàng.

Sở Chiêu Dương cầm lấy bàn tay cô, đặt lên miệng mình cắn nhè nhẹ.

Ngón tay Cố Niệm bị anh cắn hơi tê tê, ngón tay khẽ run lên, đang muốn rút lại liền bị Sở Chiêu Dương nắm chặt không chịu buông.

Nhìn thấy vẻ mặt vừa vô tội vừa hơi tinh ranh của cô, anh hận không thể trực tiếp khảm cô vào xương cốt của mình. Con ngươi Sở Chiêu Dương u ám, không nói hai lời liền cướp lấy đôi môi cô, đem những lời Cố Niệm muốn nói đều giữ lại trong miệng, khí thế hùng hổ cướp lấy khoang miệng cô, hôn chặt không buông.

Mãi cho đến khi hô hấp của hai người đều khó khăn, Cố Niệm rũ mắt, mặt đỏ bừng, trong lòng tim đập thình thịch không ngừng chút nào.

“Sở Chiêu Dương...” Cô khẽ nói.

Sở Chiêu Dương đang tận hưởng vị ngọt đôi môi cô, say mê định di chuyển sang nơi khác.

Toàn thân Cố Niệm nóng bừng, môi anh lại vừa mềm vừa ấm rơi trên làn da nóng bỏng của cô, nhưng sau khi rời đi tiếp xúc với không khí thì lại mát lạnh. Cứ đan xen như vậy khiến cô như chìm vào trong băng hỏa.

Mãi đến khi Sở Chiêu Dương hùng hổ xâm nhập, Cố Niệm mới có một loại cảm giác viên mãn, lại thêm một trận thảo phạt điên đảo, làm cách nào cũng không dừng lại được.

Khó khăn lắm, cũng không biết qua bao lâu, Cố Niệm cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì mình sẽ ngất đi mất. Lúc này Sở Chiêu Dương mới hơi dừng lại, rồi đột nhiên mạnh mẽ xâm nhập.

Một dòng nước ấm từ bụng dưới chậm rãi lan rộng trong người, giống như sưởi ấm toàn thân vậy.

***

Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm vào lòng, giờ anh mới nhớ ra vừa rồi Cố Niệm nhìn chằm chằm vào ngón tay anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Đúng là tay cô quá mềm mại quá non nớt, khiến anh không kiềm lòng được. Lúc này thỏa mãn rồi, cuối cùng anh mới nhớ ra.

Anh vừa vỗ vỗ vào bờ lưng trắng mịn của Cố Niệm, vừa nói: “Vừa rồi em định hỏi anh chuyện gì à?”

Cố Niệm mệt mỏi nằm bò ra, lúc này Sở Chiêu Dương vừa hỏi, cô cũng mới nhớ ra. Vốn cô đang muốn nói chuyện với anh, ai ngờ anh lại quấn lấy mình một hồi như vậy chứ. Cố Niệm có chút ai oán đá vào chân anh một cái.

Sở Chiêu Dương nhịn cười, dịu giọng nói: “Chỗ nào không thoải mái, anh xoa bóp cho em.”

“Không cần, không cần.” Cố Niệm vội vã ngăn anh.

Đúng thật là, lúc trước anh đòi xoa bóp, không phải ý muốn thêm một trận nữa sao?

Có ngốc mới tin anh thêm lần nữa!

Sợ Sở Chiêu Dương vẫn kiên trì, Cố Niệm vội vã chuyển đề tài: “Em chỉ muốn hỏi, sao anh chơi bài lợi hại như thế?”

Sở Chiêu Dương nhíu mày, hai tay Cố Niệm khoa tay múa chân mô phỏng thao tác đánh bài của Sở Chiêu Dương: “Giống như trong phim vậy.”

“Có lẽ do anh có chút thiên phú về mặt này.” Sở Chiêu Dương nói.

Ngữ khí tự tin khiến Cố Niệm nghe liền cảm thấy sao lại gợi đòn thế chứ. Không biết anh ấy từng nói như thế trước mặt bọn người Hàn Trác Lệ chưa, nếu nói rồi thì chắc chắn làm mấy người bọn họ tức chết mà.

“Thật ra anh cũng chưa chơi được mấy lần, chỉ là đám lão Trác cứ kéo anh cùng chơi, nhưng anh cứ thắng mãi, nên họ không rủ anh chơi cùng nữa.” Sở Chiêu Dương nói.

Sở Chiêu Dương mà chơi liền cứ thế âm thầm mà thắng.

Hàn Trác Lệ và Ngụy Chi Khiêm còn có thể cùng nói chuyện, hai người chơi bài, trước nay đều là vừa chơi vừa nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.