Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 327: Sở điềm vẫn rất thận trọng, cứ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn



Tình hình khẩn trương như vậy, ngoài cảm nhận toàn thân đang rét run, máu trong người lạnh lẽo ra, thì không còn cảm nhận quá rõ ràng nỗi đau nào khác. Nhưng vì mất máu nên trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Phản ứng của đại não cũng chậm hơn một chút.

Anh ra sức cắn vào lưỡi mình, máu tươi tanh ngọt lan khắp trong khoang miệng. Nhưng sự đau đớn nơi đầu lưỡi lại giúp anh tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nheo mắt nhìn sang, tòa nhà chếch phía trước, xem ra là vị trí bắn lén không tệ.

Dựa vào vị trí vết thương trên vai anh cho thấy, đối phương rất có khả năng tập kích anh từ trên chính tòa nhà đó.

Vừa rồi anh mới nhận được tin báo mới, lập tức gặp phải tập kích. Nhớ đến những điều nói trong bức thư đó, e rằng những ngày tháng sắp tới của nội ứng trong tổ chức R cũng không được yên ổn rồi.

Không biết bị bại lộ ít nhiều, bây giờ còn ổn không?

Nhưng tình hình bây giờ khẩn cấp, cũng không cho phép anh suy nghĩ nhiều chuyện khác, lơ là một chút, mạng của mình sẽ phải chôn vùi tại nơi này.

Mạc Cảnh Thịnh cắn răng, đột ngột đánh mạnh tay lái, tay phải cố nén sự đau nhức trên vai, chuyển hướng xe. Đồng thời, xe lập tức chuyển hướng. Lốp xe ma sát vào con đường nhựa bằng phẳng, phát ra một tiếng “Két” chói tai.

Khi xe quay đầu cũng là lúc phát súng thứ hai nổ vang. Mạc Cảnh Thịnh cảm nhận sau xe bị bắn trúng một phát, khiến xe bị lắc lư kịch liệt. Xe quay đầu xong, Mạc Cảnh Thịnh liền hạ phanh xe, giẫm mạnh chân ga xông thẳng tới.

Đưa lưng về phía điểm đánh lén, còn nguy hiểm hơn lúc đối mặt với chúng rất nhiều. Nhưng anh vẫn nằm sát người xuống, không để người lộ ra khỏi cửa sổ xe.

Trên bản đồ hiển thị gần đó có một bệnh viện, Mạc Cảnh Thịnh vốn định đi đến đó, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, vô lăng vốn đã quyết định chuyển hướng sang bệnh viện đột nhiên lại điều chỉnh phương hướng.

***

Sở Điềm đang ngủ say chợt nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập, cô còn tưởng đang nằm mơ, trở người một cái, kéo cái chăn vừa to vừa ấm áp lên che lại cổ, cằm rụt vào chăn, ngủ rất thoải mái.

Nhưng tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên, Sở Điềm dần tỉnh lại từ trong giấc mơ, nửa tỉnh nửa mê, tiếng chuông cửa vang lên càng ngày càng rõ rệt. Dần dần, Sở Điềm tỉnh lại, phát hiện tiếng chuông cửa không phải đang reo trong giấc mơ của cô, mà là thật sự đang reo bên ngoài.

Cô dụi dụi mắt, vơ tay lấy điện thoại bên đầu giường xem thời gian, ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại chói mắt làm cô phải híp mắt lại.

Một giờ rưỡi rồi, giờ này ai lại đi ấn chuông chứ?

Nhấn dồn dập như vậy, Sở Điềm có chút sợ hãi.

Cô cầm điện thoại, dự định có gì đó không đúng liền báo cảnh sát.

Chung cư này cách bệnh viện không quá xa, nhưng cũng không phải quá gần nhưng dù sao cũng gần hơn biệt thự Sở gia rất nhiều.

Bình thường hay cần ở lại làm việc, cần trực ban, nên Sở Chiêu Dương đã mua một căn chung cư ở đây cho cô.

Vì an toàn của cô, Sở Chiêu Dương sao có thể tùy tùy tiện tiện mua chung cư bình thường cho cô chứ?

Nơi này là chung cư cao cấp, bảo an cũng tốt, vì khu dân cư không lớn lắm, người ở cũng không nhiều, bảo an đều quen mặt hết tất cả hộ gia đình trong khu dân cư, người bên ngoài khó có thể vào được, phải nói rõ đến tìm ai, sau khi được xác nhận mới được cho vào.

Nửa đêm nửa hôm như vầy, bảo an càng không thể tùy tiện cho người ngoài vào được.

Nhưng Sở Điềm vẫn rất thận trọng, luôn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cô cầm chặt điện thoại, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, bước đến cửa, sẵn tiện cũng mở hết đèn trong nhà lên.

Cô liếc qua mắt mèo nhìn xem ai bên ngoài.

Bấy giờ vừa nhìn liền kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.