Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 332: Mạc cảnh thịnh giật mình, giống như một tên lưu manh đang lén chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ vậy



May mà giường của cô thấp hơn những chiếc giường bình thường, trên mặt đất lại có thảm, vừa mềm vừa ấm. Cô ngồi trên mặt đất, đầu gục vào mép giường, cánh tay để mặc cho Mạc Cảnh Thịnh nắm, rồi chợp mắt một chút.

Cả một đêm, cô ngủ cứ đứt quãng. Chốc chốc lại thức dậy chăm Mạc Cảnh Thịnh, kiểm tra nhiệt độ của anh. Cũng may tầm 5 giờ sáng, cuối cùng anh đã hạ sốt, Sở Điềm mới có thể thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngủ bù một chút.

Cô nằm bò bên giường, hai mi mắt sụp xuống.

Lần này cô ngủ rất say, rất sâu.

Lúc Mạc Cảnh Thịnh tỉnh lại đã hơn 6 giờ, vừa mở mắt liền nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tường, xác định xong thời gian. Anh vẫn còn chút mơ hồ, đây không phải phòng ngủ của anh. Từ từ nhớ lại, tối qua anh bị tập kích, không dám rẽ vào bệnh viện giữa đường, mới chuyển hướng đến tìm Sở Điềm.

Vừa khéo, bệnh viện gần nhất tối qua hiển thị trên bảng chỉ dẫn chính là bệnh viện mà Sở Điềm đang làm việc. Anh chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm một đoạn nữa, lái xe đến nhà Sở Điềm.

Anh nhớ tới lúc đến nơi này, cảm giác ấm áp được thả lỏng, vô cùng an toàn. Căn chung cư không lớn lắm, đâu đâu cũng là vẻ ấm áp. Còn có Sở Điềm ở đây khiến tinh thần căng cứng của anh lập tức được thả lỏng.

Chỉ là hình như nửa đêm anh đã phát sốt, cụ thể anh cũng không nhớ rõ, mơ mơ hồ hồ, hình như đã nắm lấy ai đó, làm sao cũng không để người ta đi. Nhớ đến chuyện này, anh phát hiện bàn tay mình hình như còn đang nắm thứ gì đó, cảm giác này vô cùng chân thật.

Mạc Cảnh Thịnh cúi đầu liền nhìn thấy bản thân đang nắm chặt cổ tay Sở Điềm.

Làn da trắng mịn dưới làn da rám nắng của mình càng trở nên trắng hơn, như một miếng ngọc vậy, trắng tinh lấp lánh. Nhìn dọc theo bàn tay trắng nõn đó liền thấy Sở Điềm đang nằm bò bên giường, ngủ rất say.

Vài sợi tóc nhẹ nhàng như không có trọng lượng che trên gương mặt nhỏ trắng mịn như ngọc của cô. Gương mặt đó của cô chỉ nhỏ bằng bàn tay anh, lúc ngủ say, cằm gối trên cánh tay, đôi môi hồng hơi mở ra, để lộ cái răng nhỏ trắng xinh.

Chỉ là hai hàng cô mi hơi nhíu lại, hình như ngủ không được ngon lắm.

Cũng đúng.

Cô gái nhỏ trực tiếp ngồi trên đất, nằm bò bên giường mà ngủ, cơ thể nằm nghiêng nghiêng, ngủ ngon mới là lạ.

Mạc Cảnh Thịnh cau mày, nghĩ đến chắc chắn là vì bản thân cứ nắm chặt tay người ta không chịu buông, hại cô không thể không ngủ ở đây.

Anh thở dài, có chút ảo não.

Nhìn cô gái nhỏ ngủ không được thoải mái như thế, nhưng vẫn ngủ rất say, chẳng có chút dáng vẻ sắp tỉnh nào, xem ra tối qua cô đã mệt lắm rồi.

Trong ký ức mơ hồ, anh nhớ đến tối qua có người đỡ mình dậy, dựa vào lồng ngực vừa mềm vừa ấm áp, đút thuốc, đút nước nóng nữa. Còn có một đôi tay không ngừng thăm dò nhiệt độ trên trán mình, có thứ gì đó mát lạnh dán trên trán mình, từ từ nguội đi khiến anh có chút bất mãn. Nhưng anh còn chưa kịp nói ra, lập tức liền mát lạnh trở lại, rất thoải mái.

Bây giờ anh đã biết, cô gái nhỏ này e rằng đã chăm sóc anh suốt đêm qua. Vậy là bản thân đã gây quá nhiều phiền toái cho người ta rồi. Chẳng trách tư thế khó chịu như vậy, cô vẫn có thể ngủ say như thế.

Mạc Cảnh Thịnh nhẹ nhàng, không dám kinh động cô, vén mấy sợi tóc phủ trên mặt cô ra phía sau.

Không biết có phải do cảm thấy có người chạm vào mặt mình không mà Sở Điềm lại nhíu mày, hai má cọ cọ vào cánh tay mấy cái.

Mạc Cảnh Thịnh giật mình, giống như một tên lưu manh đang lén chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ vậy, vô cùng chột dạ. Anh khẩn trương nhìn sang liền thấy Sở Điềm chẳng có chút gì giống như sắp tỉnh dậy cả, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Không có mấy sợi tóc phủ xuống, gương mặt nhỏ với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng hồng hoàn toàn hiện ra trước mắt. Mạc Cảnh Thịnh cứ lẳng lặng ngắm nhìn, bất tri bất giác liền muốn đến gần nhưng không cẩn thận làm căng vết thương trên vai.

Anh lập tức ngã người về sau giường, động tĩnh này cũng đánh thức Sở Điềm.

Cả đêm qua vì chăm sóc Mạc Cảnh Thịnh, chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ cô liền tỉnh giấc. Vừa ngẩng đầu, cô cũng chẳng thèm sửa sang cho mình, liền nhìn về phía Mạc Cảnh Thịnh. Thấy đôi mắt đen nhánh của anh đang nhìn mình, cũng không biết có phải là ảo giác không, sao cô lại cảm thấy trong ánh mắt anh, hình như có chút… khó xử vậy?

Sở Điềm cũng không để ý nhiều đến vậy, thấy anh tỉnh lại liền đưa tay sang sờ lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.

Lòng bàn tay mềm mại ấm áp đặt lên trán khiến Mạc Cảnh Thịnh nhớ lại ký ức đêm qua. Hóa ra không phải mơ, cô thật sự thỉnh thoảng đã đặt tay lên trán anh thăm dò. Ánh mắt Mạc Cảnh Thịnh dịu dàng hơn, nhìn chằm chằm Sở Điềm.

Sở Điềm cũng chỉ xem như anh bị sốt có chút hồ đồ, cô thở phào nói, nói: “Hạ sốt rồi, để em đo lại nhiệt độ cho anh.”

Cô quay sang lấy nhiệt kế đo cho anh, đúng là đã hạ sốt, không bị tái phát nữa, lúc này cô mới yên tâm.

“Em đã chăm sóc anh cả đêm à?” Mạc Cảnh Thịnh nói, vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói khàn đặc cực kì.

Sở Điềm không trả lời, ngược lại hỏi: “Có phải khát rồi không? Em đi rót ly nước cho anh.”

Cổ họng Mạc Cảnh Thịnh thật sự khô khốc đến đau nhức, giống như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng vậy.

Liền thấy Sở Điềm hấp tấp chạy ra, chẳng bao lâu đã cầm một ly nước nóng trở vào. Chăm sóc anh cả một đêm, Sở Điềm cũng đã cảm thấy quen rồi. Động tác vô cùng tự nhiên đỡ anh ngồi dựa vào lòng mình, cũng chẳng thấy có gì không đúng, liền đưa nước cho Mạc Cảnh Thịnh.

Mạc Cảnh Thịnh sững sờ một lúc, bây giờ tuy anh rất mệt nhưng vẫn có sức để ngồi dậy, không giống đêm qua sốt đến mơ mơ hồ hồ không biết gì cả.

Nhưng vừa dựa vào lồng ngực mềm mại thơm thoang thoảng của Sở Điềm, Mạc Cảnh Thịnh liền rũ mắt xuống, che lại ý cười trong mắt mình, giả vờ suy yếu để mặc Sở Điềm ôm lấy anh.

Bấy giờ hai người đã ở rất gần nhau, Mạc Cảnh Thịnh hơi nhướng mắt lên liền nhìn thấy cằm và cánh môi đỏ thắm của Sở Điềm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.